Được rồi, Karen đã hiểu, quyển sách này không phải là do Alfred nhét vào trong

vali hành lý của mình, Alfred luôn luôn quan tâm và cẩn thận về chi tiết sẽ

không phạm vào loại sai sót như vậy.

Nhất định là con mèo nào đó, lén lén lút lút nhét quyển sách này vào trong vali

hành lý của mình, vì không để cho mình nhìn thấy kết cục sau cùng mà đưa đến

tác dụng chán nản trái ngược, nó còn vẽ vời thêm chuyện mà xé bỏ một trang

cuối.

Ha ha.

Khóe miệng Karen mỉm cười.

Bình thường trong nhà không cảm thấy, nhưng sau khi rời nhà đi, nhất là lúc

mỗi đêm chìm vào giấc ngủ và rời giường vào buổi sáng, bên người không có

bóng dáng của con mèo kia, thật là có chút xíu không quen.

Mặc dù nó có đôi khi sẽ biểu lộ ra tính cách đại tiểu thư, nhưng sự thuần chân

và thẳng thắn vẫn không thay đổi dù qua một trăm năm làm mèo của cô, đúng là

có thể ảnh hưởng đến người bên cạnh.

Phải biết, người bình thường ngồi tù mấy năm, tính tình đều có thể thay đổi.

Ophelia ngủ thẳng một giấc tới buổi chiều, lúc tỉnh lại, xoay đầu lại, mở mắt ra,

trông thấy Karen đang ngồi ở bên giường mà đọc sách.

Cảm giác vừa mở mắt ra đã có thể nhìn thấy anh ta, thật tốt đẹp.

Karen rời mắt khỏi sách, nhìn về phía Ophelia, hỏi: "Cô có thấy đói bụng

không?"

"Đói bụng."

"Hơi lạnh một chút, nhưng chắc là có thể ăn." Karen lấy ra hai phần đồ ăn, đưa

một phần cho Ophelia.

"Tôi đi rửa mặt trước."

"Được rồi, vậy để tôi đem đồ ăn đi hâm nóng."

Chờ đến khi Karen bưng đồ ăn hâm nóng xong quay về về, Ophelia đã rửa mặt

xong, hai người tự mình ngồi lên giường mà dùng cơm.

"Rất xin lỗi, làm anh hôm nay cũng không ra ngoài được." Ophelia nói.

"Không có việc gì, hôm nay tôi lúc đầu cũng không có ý định ra ngoài, nhịp

điệu cuộc sống mấy ngày này hơi quá phong phú, tôi muốn yên tĩnh một chú."

"Vậy tôi đã quấy rầy sự yên tĩnh của anh rồi."

"Không có, trên cơ bản thì vốn dĩ một người đàn ông lúc muốn hưởng thụ sự

yên tĩnh cũng sẽ không từ chối việc ở bên cạnh mình có một cô gái xinh đẹp

đang nằm ngủ."

"Không phải sẽ cảm thấy rất khó chịu sao?"

Sau khi Ophelia hỏi xong câu này, cúi đầu xuống, giả bộ như đang tiếp tục dùng

cơm rất bình thường, chỉ là gương mặt hơi ửng đỏ lên một chút.

Vào một vài thời điểm, lời nói thô tục đúng là một phương pháp rất tốt để có thể

rút ngắn quan hệ giữa hai người, nó có thể dùng để thăm dò giới hạn cuối cùng

của mỗi bên, chỉ có điều Karen vẫn luôn rất chú ý mà không đùa kiểu này với

Ophelia.

Trái lại thì sẽ thỉnh thoảng tiếp vài câu với Peia và Fanny.

Karen mỉm cười nói: "Không sao, do cô quá mệt mỏi thôi mà."

"Bây giờ tôi đã nghỉ ngơi tốt."

"Trân trọng thể lực không dễ mà có này, có đôi khi bận rộn, đi ngủ cũng là một

chiến lược dự trữ."

"Tôi cảm giác, anh đối xử với bọn họ, cũng không giống cách anh đối xử với

tôi."

"A, có sao."

"Tối hôm qua, tôi nhìn thấy bọn họ thân thể trần truồng mà cùng anh tắm suối

nước nóng."

"Quan hệ giữa chúng tôi là đồng nghiệp, không, là chiến hữu, nếu như ngày nào

đó tôi bị thương, mặc kệ là ở chỗ nào, bọn họ đều sẽ lập tức giúp tôi cứu chữa,

trái lại, tôi cũng sẽ giống vậy.

Thật ra thì trong nhiệm vụ thứ nhất tôi phối hợp với bọn họ, đó là nhiệm vụ tiếp

đón cô, lúc ấy chúng ta đều ở trong phòng đối diện cô đấy, cô nhớ chứ."

"Nhớ kỹ, cảm giác rằng anh lúc đó rất hạnh phúc, có hai cô gái xinh đẹp ngủ

cùng."

"Lúc đó cô cứ nghĩ như vậy sao?"

"Đúng vậy đấy, mấy ngày trước khi trở về, vừa nghĩ tới lúc ban đêm anh sẽ

cùng bọn họ ngủ trên một cái giường, tôi lại bắt đầu cảm thấy khó chịu."

"Đó là bởi vì công việc."

"Anh cũng không cần phải giải thích với tôi, tôi cũng không phải là vị hôn thê

của anh."

"Được rồi, thật xin lỗi."

"Đúng rồi, là ai sắp xếp để anh đi xem mắt vậy, trong nhà anh thì lời nói của ai

có trọng lượng nhất?"

"Ông nội tôi."

"Ông nội anh bây giờ ở nơi nào?"

"Cơ thể của ông ấy bây giờ gặp phải một vài vấn đề cho nên cũng không tiện để

gặp khách."

"Thật xin lỗi."

"Không có việc gì, trong tương lai không lâu thì cơ thể của ông ấy sẽ hồi phục

lại như cũ thôi, tôi tin chắc vào điều đó."

"Đúng vậy, chắc chắn sẽ phục hồi như cũ."

Ophelia rất mau ăn xong đồ ăn.

Karen thấy thế, xách ba cái thùng chứa đồ ăn và cơm đặt gần cửa đến, dùng

muôi lớn mà múc thêm cơm và thức ăn cho Ophelia.

"Có phải tôi ăn quá nhiều không?"

"Có thể ăn nhiều cũng là một việc may mắn đấy."

"Thật sao?"

"Ừm, cuộc sống của gia đình có ổn hay không, đều phải xem con gái của nhà đó

có ăn uống mập mạp không."

"Vậy cuộc sống lúc ở nhà của anh thế nào?"

"Không tốt, rất nghèo túng, tiền mua cà phê mỗi tháng đều là một khoảng chi

tiêu không nhỏ."

"Đảo Ám Nguyệt cũng hỗ trợ phiếu điểm cho anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play