Dùng xong bữa sáng, Ophelia mở miệng nói: "Ngồi xe ngựa của tôi về khách
sạn đi."
Ngay sau đó, Ophelia lại bổ sung: "Tôi đi cùng với anh về khách sạn, tôi cũng
có việc."
Hai người cùng nhau ngồi xe ngựa, buổi sáng quay trở lại khách sạn, đây dường
như là lộ ra quan hệ nào đó ở ngoài sáng.
Karen cảm thấy cảm giác này có chút kỳ lạ, bình thường mà nói, trong quan hệ
nam nữ, đều là người nam muốn chủ động biểu thị ra chủ quyền công khai trong
mối quan hệ, kết quả ở chỗ Ophelia thì chuyện này lại trái ngược.
A không, nếu như thay đổi thân phận nam nữ, tựa như tất cả cũng đều có thể nói
thông suốt, Ophelia rõ ràng cầm lấy kịch bản của bạn trai, vậy mình chẳng phải
là...
"Không cần, tự tôi trở về là được rồi."
Karen đi ra khỏi biệt thự, đến một con đường, bắt một chiếc xe ngựa:
"Đên khách sạn Bernard."
Đúng lúc này, một nữ võ sĩ cũng ngồi vào xe ngựa, mặc dù cô ta mang theo nón
giáp che, nhưng Karen biết cô chính là Ophelia.
Ophelia mở tay ra, nói với Karen: "Như thế này thì cũng không cần lo lắng ảnh
hưởng đến danh dự của anh rồi chứ?"
"Bộ giáp này cũng không tệ, so với lần thứ nhất gặp mặt, bó sát người hơn bộ
giáp mà cô mặt lúc bước xuống thuyền hơn."
"Áo giáp cỡ lớn mặc vào vừa phiền phức cũng vừa tốn thời gian, mặt khác, gần
đây đến khách sạn nên cẩn thận một chút, tên tàn dư Ánh Sáng kia hình như
cũng chưa bắt được, cứ như đã hoàn toàn biến mất vậy, có điều cả đảo đều đang
bí mật truy lùng."
Karen gật đầu nói: "Hi vọng có thể sớm ngày bắt được hắn, cái tên đáng chết
này!"
Xe ngựa bắt đầu tiến về hướng của khách sạn Bernard, Ophelia mở miệng nói:
"Đi cửa hông của khách sạn, vị này không thích để người khác trông thấy hai
chúng ta đi cùng"
"Được rồi, tiểu thư. Mặt khác, thưa ngài, ngài thật không ga lăng."
Khách sạn Bernard chia làm mấy khu dừng chân, vị trí cửa chính đối ứng với
khu dừng chân lớn nhất, người ở bây giờ là Trật Tự Thần Giáo, ở chỗ cửa hông
đối ứng thì là khu dừng chân của Luân Hồi Thần Giáo, cho nên đoàn đại biểu
song phương mặc dù ở trong cùng một khách sạn, nhưng cũng không có gặp
nhau quá nhiều.
Trên đường tiến vào cổng bên hông của khách sạn Bernard, có một đoàn người
giơ băng rôn, lớn tiếng hô hào khẩu hiệu:
"Chúng tôi muốn hòa bình."
"Phản đối xâm lược, phản đối chiến tranh tông giáo."
Thấy cảnh này, Karen không khỏi hỏi: "Trên đảo Ám Nguyệt có tín đồ của Luân
Hồi Thần Giáo sao?"
Ophelia lắc đầu nói: "Ở trên đảo không có, nhưng khoảng cách một khu thánh
địa của Luân Hồi Thần Giáo với Đảo Ám Nguyệt cũng không xa, Đảo Ám
Nguyệt là một hòn đảo lớn, những vùng biển gần đây cũng có vô sổ đảo nhỏ,
phía trên có không ít dân chúng thờ phụng chính Luân Hồi Thần Giáo. Lần này
là họ đến đây tự phát, lúc lên đảo có làm đăng ký, trong lúc hội nghị sẽ không
trục xuất bọn họ, sau khi hội nghị kết thúc, ở trên đảo chỉ có thể tồn tại nơi
truyền giáo của Trật Tự Thần Giáo."
"Vậy vì cái gì bọn họ không đến cổng chính để ra oai?"
"Sợ bị đánh."
Người đánh xe ngừng xe ngựa lại: "Tiểu thư, quý ngài, đến nơi rồi."
Ophelia xuống xe, ném cho người đánh xe một đồng vàng.
"Cầu phúc cho tiểu thư vì sự phóng khoáng của ngài."
Karen và Ophelia cùng bước xuống xe ngựa.
Karen mở miệng nói: "Tôi đến khu dừng chân trước cổng để thông báo có mặt."
"Tôi đến sảnh hội nghị."
"Ừm, tạm biệt trước."
"Gặp lại."
Karen không có mặc thần bào, mà mặc quần áo cư dân trên đảo, cũng không
mang mặt nạ, cứ như vậy rất bình thường mà đi ngang qua khu dừng chân của
Luân Hồi Thần Giáo, về tới khu phòng ở của mình.
Đẩy cửa ra, đi vào, trong sân cũng không có ai, bây giờ cho đến lúc hội nghị
khai mạc còn một khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đang dùng bữa sáng
trong phòng.
Karen đẩy cửa phòng mình ra, trông thấy đội trưởng đang ngồi ở bên giường
uống cà phê, trông thấy Karen trở về, đội trưởng lập tức để tách cà phê xuống,
đứng người lên, đi đến trước người của Karen, đưa tay kiểm tra cả người Karen
một hồi:
"Ha ha, ta đã nói rồi, một vết sẹo cũng sẽ để lại, chắc chắn đã được dùng thuật
pháp và thuốc trị liệu tốt nhất."
"Đội trưởng, tôi hi vọng lần sau ngài đừng lại..."
Karen còn chưa nói hết lời, đã bị đội trưởng cắt ngang: "Nói cho cậu một cái bí
mật, trên hòn đảo này thật sự có tàn dư của Ánh Sáng."
"Không phải đó chính là đội trưởng ngài sao?"
"A không, ý của ta là, trừ ta ra, hôm qua cậu còn đang dưỡng thương, ta xuống
thị trấn đi dạo một vòng, sau đó phát hiện ký hiệu tụ tập của tàn dư Ánh Sáng,
ùm, dựa trên lý thuyết mà nói thì, cái ký hiệu này là do ta sáng tạo ra."
"Bởi vì việc của khuya hôm trước, bây giờ Đảo Ám Nguyệt đang bí mật lùng
bắt tàn dư Ánh Sáng ở trên đảo, dọa đến bọn họ cũng rất bình thường."
"Không, nếu như là đối mặt với lùng bắt, chẳng lẽ không phải càng nên yên
lặng mà lẩn trốn hơn sao? Làm sao có thể sẽ còn phát ra tín hiệu chủ động tụ tập
lại?
Bernard mặc dù lừa giết hơn một nghìn thần quan Ánh Sáng, nhưng thời kỳ đó,
ở trên đảo vốn là có không ít cư dân đảo tín ngưỡng Ánh Sáng, có lẽ hạt giống
Ánh Sáng đã sớm nảy mầm trong Ám Nguyệt.
Ngay cả Wien, khu vực quản hạt của Trật Tự Thần Giáo chúng ta đều có tàn dư
Ánh Sáng, năng lực sinh tồn của bọn họ thật sự rất mạnh mẽ."
"Đội trưởng, ý của ngài là?"
"Ta nghi ngờ bọn có có khả năng dự định làm một vài chuyện gì đó vào lúc hội
nghị diễn ra, cậu cũng dự định vào ngồi dự thính sao?"
"Ừm, đúng vậy.”
“Vậy cậu và Memphis đi thôi, mỗi vị chủ giáo có thể mang theo hai cận vệ ngồi
ở phía dưới."
"Đội trưởng còn ngài thì sao?"
"Chờ sau khi đưa chủ giáo vào hội trường, ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, làm rõ
ràng mục đích của bọn họ là cái gì."
"Ngài muốn làm gì?"
"Đơn giản, ta trực tiếp đến tham gia hội nghị bọn họ."
Lấy thân phận của Neo, lẫn vào hội nghị tập hợp của tàn dư Ánh Sáng rất dễ
dàng, với lại ký hiệu Ánh Sáng kia vẫn là do “Ông ta” trong ký ức của ta tạo ra.
"Đội trưởng..."
"Làm sao vậy, cậu còn có việc gì sao?"
"Đáp ứng với tôi, ngài chỉ là đi tham gia hội nghị để tìm hiểu tin tức."
"Chứ còn làm gì nữa?"
"Không nên đề xuất ý kiến cho bọn họ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT