Đám người của Karen ngồi xe ngựa của khách sạn để ra ngoài, đây là giấy

thông hành tốt nhất.

Trên đoạn đường thông với cổng chính của khách sạn, có thể trông thấy không

ít người mặc thần bào màu đen đang đi ra ngoài, tất cả mọi người đều muốn

nhân cơ hội này mà ra ngoài tham quan một chút, nhưng đều đi bộ là chủ yếu,

chờ sau khi ra khỏi cổng mới có thể thuê xe ngựa.

Về phần này, thật sự là được thơm lây từ Leon và Laure.

Ra khỏi khách sạn, xe ngựa tiếp tục chạy xuống núi, tốc độ của Ngựa Một Sừng

rất nhanh, mặc dù phía dưới là đường rải đá vụn, nhưng ngồi ở bên trong không

cảm thấy xốc nảy một chút nào.

Xuống khỏi núi Kenner, tiến vào thành trấn.

Ngoại trừ tòa tháp, gác chuông, đài ngắm sao và mấy loại kiến trúc mang tính

biểu tượng thì bên trong khu vực thành trấn thì cũng không có nhà dân hoặc là

tòa nhà thương mại nào cao hơn ba tầng lầu.

Karen cảm thấy người quy hoạch thiết kế của thành trấn này chắc chắn là một

người mắc chứng rối loạn cưỡng chế, mỗi cái quảng trường mỗi một con

đường, đều thiết kế hết mức đối xứng, đối với những ngươi chưa từng tới đây,

không quen thuộc với đường xá thì rất dễ dàng lạc đường ở chỗ này.

"Nơi này thật sạch sẽ." Richard nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe mà cảm khái nói.

Đường ở thành phố York chắc chắn sẽ không được sạch sẽ như thế này.

Laure lơ đễnh nói: "Chắc chắn trước khi chúng ta đến đã được tổng vệ sinh rồi."

Richard gật gật đầu, nói: "Cũng đúng."

Xe ngựa dừng lại trước cửa một quán cơm, lúc bốn người mặc thần bào màu

đen bước xuống, không khỏi làm người phục vụ ở cửa giật nảy cả mình, rất

nhanh cũng khiến cả ông chủ quán nghe tin, tất cả mọi người đều chủ động ra

ngoài tiếp đón.

Cả đám không ngừng nói với nhóm của Karen:

"Ca ngợi Trật Tự."

"Ca ngợi Trật Tự."

Thật ra, chỉ có tín đồ của trật tự mới có tư cách để nói câu nói này, người không

liên quan nói ra câu này được xem là một sự xúc phạm, thậm chí là khiêu khích.

Nhưng cho tới nay Đảo Ám Nguyệt đều chỉ có tín ngưỡng ám nguyệt thuần túy

mà thôi, cũng không biết những sự kiêng kỵ của các giáo hội, thấy khách quý

của Trật Tự Thần Giáo đến nhà ăn cơm, nên đem câu này xem thành một câu

chào để thể hiện sự thân mật.

Bốn người Karen chỉ có thể đặt hai tay trước ngực, cùng đồng thanh kêu:

"Ca ngợi Trật Tự."

Bước vào quán cơm, ông chủ dẫn nhóm của Karen đi lên lầu hai, chọn một

phòng ăn có vị trí tốt nhất, cửa sổ của phòng ăn vừa lúc có thể trông thấy đài

phun nước nhỏ ở quảng trường bên ngoài.

Laure cầm qua menu bắt đầu ngoắc ngoắc chỉ chỉ, sau đó ném menu lại cho ông

chủ để nhìn tình huống mà bưng thêm món lên, sau đó Laure cầm lấy ấm trà,

châm trà chọ mọi người:

"Nếm thử trà của Đảo Ám Nguyệt đi, tên gọi là Trà Nguyệt Quang, cây trà sinh

trưởng ở trên vách đá giáp bờ biển, theo cách nói của người địa phương, trà này

được hấp thụ tinh hoa của Ám Nguyệt."

Mọi người nghe vậy, nhao nhao nâng tách trà lên, uống một ngụm, sau đó sắc

mặt của tất cả mọi người đều cứng ngắc.

Laure rốt cục nhịn không nổi, cười to nói: "Ha ha ha, rất khó uống có phải

không, lần thứ nhất lúc tôi uống cũng là phản ứng giống như mọi người vậy..."

Karen đung đưa cái tách trà trong tay, lần thứ nhất uống trà này, mùi hương

dâng lên, có cảm giác như uống một loại rượu mạnh, nhưng cũng chỉ trong một

cái chớp mắt, lập tức biến mất, trở thành vị đắng chát, chờ một hồi lâu cũng

không thấy hậu vị ngọt đâu cả.

Cái này không giống như là đang uống trà, giống như đang uống thảo dược hơn.

"Người địa phương làm sao lại thích uống cái này?" Richard thè lưỡi.

"Uống lâu dần chắc cũng thành thói quen." Laure suy đoán nói, "Mỗi ngày

không uống hai tách để đầu óc tỉnh táo, có lẽ sẽ cảm thấy thiếu thiếu cái gì."

"Mấy món ăn tiếp theo cũng không phải đều giống như vậy chứ?" Richard hỏi.

Laure lập tức lắc đầu, nói: "Mấy món hải sản được chế biến ở đây, rất nhiều

món là các loại hải sản mà ở chỗ khác không có đấy."

Thức ăn rất nhanh đã bưng lên, đều là dùng chậu sành để đựng, tất cả đều là hải

sản, Laure nói không sai, có một nửa hải sản là Karen đều chưa thấy qua, bởi vì

bọn chúng chỉ tồn tại ở vùng biển gần Đảo Ám Nguyệt.

Nhưng còn về mặt hương vị, Karen cảm thấy cũng chỉ bình thường, bởi vì thêm

quá nhiều đồ gia vị, tạo ra hương vị của mỗi một món ăn cứ như bị đổ thêm một

muôi tương Wien to, hương vị gốc của nguyên liệu lại bị át mất.

Trái lại thì cái món chính giống như một đống bùn màu xám rất hợp khẩu vị của

Karen, có một chút cảm giác giống như chè vừng, nhưng lại có độ nhẵn mịn của

trứng cá muối.

Karen hầu như chỉ ăn cái món chính này, ngẫu nhiên mới múc thêm một miếng

đồ ăn kèm.

Trái lại thì ba người Richard đều ăn đến quên cả trời đất, chỉ có thể nói rằng

người Wien đều thích ăn mặn.

Ăn xong cái bát "Bùn xám" ở trước mặt mình, Karen lại yêu cầu phục vụ lấy

thêm cho mình một bát.

Laure thấy thế, cười nói: "Thứ này ở đây được gọi là Mặc Bản, là một loại ngũ

cốc mọc vùng nước ven bờ biển, rồi nghiền nát thành."

"Ngũ cốc có thể sống trong nước biển à?"

"Ta đã từng thấy qua nó, nhưng nó chỉ có thể mọc ở gần bờ biển, dân bản xứ lúc

thu hoạch sẽ chui xuống dưới nước mà cắt chúng giống như rong biển vậy. Đây

cũng là vì sao mà người ở trên đảo đều tôn thờ Ám Nguyệt, có lẽ thật sự bởi vì

sự liên quan của Ám Nguyệt, đã tạo ra rất nhiều cảnh vật không giống bình

thường ở trên hòn đảo này."

Richard nói tiếp: "Ta nghe nói cách mỗi một tháng, Ám Nguyệt sẽ xuất hiện?"

"Đúng vậy, tháng trước chính là Tiết Ngắm Trăng trên đảo, đương nhiên, nói là

ngắm trăng, nhưng trên thực tế đều là quỳ lạy, bởi vì bọn họ cho rằng tất cả mọi

thứ mình có được bây giờ, đều là được Ám Nguyệt ban tặng."

"Lúc quay về khách sạn có thể mang theo một ít." Karen nói với Richard.

"Được rồi."

"Không cần, không cần, có thể gọi món này trong khách sạn, cái Mặc Bản này

cũng không mắc, ăn uống bình thường cũng không cần chúng ta tốn tiền, chỉ có

điều là trong khách sạn không có một vài dịch vụ phục vụ đặc biệt, ha ha."

Laure lộ ra nụ cười mà mọi người đều hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play