Karen sửa sang lại quần áo của mình một chút, đang lúc chuẩn bị đi ra khỏi
phòng ngủ, ngồi ở trên giường Pall bỗng nhiên lại hỏi: "Một tuần lễ, là muốn đi
nơi khác sao?"
"Ừm."
"Nơi nào?"
"Đảo Ám Nguyệt."
"Meo!"
Karen quay người nhìn về phía Pall, nhún vai, nói: "Đội trưởng rất biết cách
móc nối mối quan hệ, với sự linh hoạt của ngài ấy, tiểu đội chúng ta cuối cùng
đã nhận được nhiệm vụ với phần thưởng vô cùng hậu hĩnh."
Pall từ trên giường đứng lên, nói: "Cậu cũng không cần giải thích với tôi nhiều
như vậy, tôi sẽ xem lời giải thích của cậu như một sự che giấu."
"Chỉ là vì nhiệm vụ mà thôi, kiếm nhiều phiếu điểm một chút để mỗi ngày cô có
thể uống hai ly cà phê mà không cần tiết kiệm."
"Vấn đề không phải ở chỗ cà phê, lần trước tôi biết Ophelia không có mang
thai, nhưng chờ đến sau lần này thi cô ta có mang thai hay không thì tôi cũng
giám xác định.
Cậu biết đấy, cái thứ như tình yêu này, có đôi khi là cần một thời gian để lên
men, sau khi lên men, nó thường sẽ trở nên càng thêm sâu đậm.
Này con chó ngu, ta nói có đúng hay không?"
"Gâu!"
"Chỉ là nhiệm vụ mà thôi."
"Cậu cũng không phải là con chó ngu xuẩn mà chỉ thích tương tư đơn phương
một người, sau khi tương tư đơn phương xong rồi cái gì cũng không làm, chúng
ta cũng không có cách nào yên tâm về cậu, có đúng không, con chó ngu?"
"..." Kevin.
"Cô còn có gì cần dặn dò tôi sao?" Karen chuyển hướng chủ đề, "Không có gì
bất ngờ xảy ra mà nói, thì tôi sẽ dành chút thời gian rảnh để tới viếng thăm mộ
của vị Bernard kia, suy cho cùng thì nguồn gốc Lưỡi Đao Ám Nguyệt mà tôi sử
dụng cũng xuất phát từ ông ta."
"Có thể giúp tội giội một thùng sơn lên không?"
"Không thể."
"Vậy thì lén khạc lên một bãi đờm."
"Cũng không thể."
"Vậy thì giả bộ có một miếng rau giắt trên kẽ răng rồi phun ra, phun lên mộ của
hắn ta một cái."
"Để xem tình huống."
"Ừm, trước hết cứ lấy một chút tiền lời, chờ đến sau này tôi hoàn toàn khôi
phục lại, tôi sẽ tự mình đi đến Đảo Ám Nguyệt mà đào mộ của tên đó lên."
"Ông ta cũng chỉ vì thích cô mà thôi."
"Nhưng tôi không có hứng thú gì với hắn ta, suy cho cùng thì con chó ngu xuẩn
vẫn tốt hơn, ít nhất nó cũng không làm cho người mà nó thích cảm thấy phiền
não."
Kevin lại bị liên lụy một lần nữa, chỉ có thể nằm mọp xuống sàn, núp đầu chó
xuống.
Karen đi ra khỏi phòng ngủ, Pall thì lật tập tranh mà cô ta thiết kế ra, bên trong
cũng không có vẽ ra chân dung cụ thể, nhưng đã vẽ riêng ra chi tiết của mỗi cơ
quan trên mặt.
Kevin ngẩng đầu, nhìn về phía Pall:
"Gâu."
"Ta đương nhiên biết cậu ta sẽ chuyển hướng chủ đề, nhưng ta có thể để cậu ta
không ra ngoài làm việc sao, ta có tư cách và lập trường gì mà không cho cậu ấy
đi.
Đến cùng thì,
Bây giờ ta cũng chỉ là một con mèo bị nuôi ở nhà."
"Gâu."
"Được rồi, được rồi, giải tỏa một chút là được rồi, con chó ngu mau đến đây,
chúng ta tiếp tục thiết kế khuôn mặt."
...
Lái xe tới trước cửa của bảo tàng gốm Lemar, còn chưa xuống xe, Karen đã
nhìn thấy một người phụ nữ đi ra từ trong cửa hàng, trên mặt rõ ràng còn đang
ửng hồng.
Karen cố ý ở trên xe chờ thêm một hồi, cho ngài Lemar thời gian để tranh thủ
hút điếu thuốc.
Xuống xe, đẩy cửa đi vào, trông thấy Lemar đang ngồi trên bàn.
Gặp Karen tới, Lemar cười nói: "Vừa không cẩn thận làm đổ ly nước."
"Ừm." Karen cũng không hứng thú mà nói đùa gì với Lemar ở phương diện này,
lấy trong người ra một cái túi, đặt ở trước mặt Lemar, "Đây là hai mươi nghìn
Phiếu Trật Tự. Mười nghìn là tiền lần trước đặt làm mặt nạ, còn lại mười nghìn
hy vọng ngài có thể giúp tôi chế tạo hai con rối, chân dung thì qua mấy ngày
nữa thì tôi sẽ bảo người đưa đến."
"Được rồi, không có vấn đề, ngồi đi, ta đi rót cho cậu một ly nước."
"Tôi cũng không ngồi chơi, phải về đây."
"Ừm, cũng được."
Karen vừa mới chuẩn bị rời đi, một lão già bỗng đẩy cửa hàng bước vào, ông ta
rất nhiệt tình chào hỏi:
"Ngài Lemar thân mến, đồ mà tôi đặt trước đã làm xong chưa?"
"Đã hoàn thành rồi, ông Matthews, để tôi lấy ra cho ông, chờ một chút, vậy thì,
Karen, cậu tiếp khách giúp tôi một chút nhé."
"Được rồi, tôi rất chờ mong."
Tuổi tác Lão Matthews cũng rất lớn, nhưng bảo dưỡng cũng không tệ lắm, ăn
mặc cũng rất tinh tế.
Có điều, có lẽ nhân phẩm của người này cũng không được tốt lắm, nếu không
thì ngài Lemar cũng sẽ không cố ý để mình tiếp ông ta một lúc, nói chung thì
mình đã tạm biệt Lemar để ra về rồi, cho nên tất cả chỉ có nghĩa là tay chân của
lão già này có lẽ cũng không được sạch sẽ lắm.
"Chào ngài." Matthews chào hỏi Karen.
"Chào ông." Karen gật nhẹ đầu chào hỏi.
"Không biết ngài đang công tác ở đâu?" Matthews rất tự nhiên mấy lấy nửa
bình rượu để trước ngực ra, phối hợp uống một ngụm.
"Nhà tang lễ."
"A, thật là vừa lúc, đó là nơi không lâu sau tôi cũng muốn đến." Matthews đưa
bình rượu về phía của Karen, "Uống một ngụm không?"
Karen lắc đầu.
"Chê tôi dùng miệng uống à?"
"Đúng."
"Ngài cũng rất trực tiếp, ha ha."
Matthews lại uống thêm một ngụm, trên mặt lúc này bắt đầu đỏ ửng lên.
"Ta cảm thấy, ta có thể hỏi ngài một chút công việc của nhà tang lễ, vì…ôi…"
Matthews nghiêng người đi một cái, ngả về phía trước.
Karen cũng không đến đỡ, trái lại luì về phía sau giữ một khoảng cách với ông
ta.
Mặt Matthews sắp tiếp đất thì một tay chống xuống, một cái tay khác vẫn như
cũ cầm chặt bình rượu, không đổ ra một chút nào.
"Ha, thiếu chút nữa trật hông."
Matthews một lần nữa đứng lên, vuốt vuốt eo của mình, đồng thời, ánh mắt của
ông ta bắt đầu liếc qua kệ trưng bày xung quanh.
"Này ngài, tôi muốn hỏi thật, phí dịch vụ của Nhà Tang Lễ các ngài có đắt
không?"
"Rất đắt."
"A, vậy thì tôi và ngài cũng không có duyên rồi, tôi cũng không có bao nhiêu
tiền."
Lúc này, Lemar ôm một cái rương đi ra, sau khi để cái rương xuống dưới đất,
Lemar mở ra ngay trước mặt của mọi người.
Bên trong, là một con búp bê mặc váy hầu gái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT