"Cậu phát hiện được gì rồi sao?" Neo hỏi Karen, "Có lẽ, cậu có điều gì muốn
nói với ta không?"
Karen lại nhìn về hàng chữ khắc trên bia đá một lần nữa, đúng vậy, là Ranedal,
không sai.
Ngay sau đó, Karen vừa nhìn về phía cái pho tượng ở giữa đài phun nước kia...
Thần hình của người đàn ông có chút thon gầy, đường cong trên bộ mặt rõ ràng,
cho người ta cảm giác được một bầu không khí trầm lặng và cô độc.
Sau đó, Karen cố ý nhìn về phía đầu của pho tượng, à, không phải đầu hói.
"Ừm?"
Neo lại dùng giọng mũi nhẹ hối thúc một tiếng.
Karen do dự một chút, anh cũng không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ nói: Đội
trưởng, tất cả mọi việc mà tiểu đội chúng ta đã gặp ngày hôm nay, đều là do con
chó nhà tôi làm ra à?
Có điều, Karen cũng rất rõ, những việc xảy ra vào ngày hôm nay cũng không có
liên quan gì đến Kevin bây giờ.
Đơn giản chỉ là một món đồ chơi do nó để lại, bây giờ, món đồ chơi đó bị người
khác nhặt lên rồi chơi đùa mà thôi.
"Tôi cũng không biết gì nhiều về hắn ta."
"Ừm, ta tin tưởng cậu," Neo trả lời một câu như vậy, "Tuy nhiên có một nơi có
lẽ cậu sẽ cảm thấy hứng thú đấy, hoặc có thể nói rằng, có ích đối với cậu, nếu
như việc mà cậu nói với tôi kia là thật."
"Đội trưởng, là việc gì?"
"Cậu đã từng nói với tôi rằng, cơ thể của cậu đã từng được Renedal cải tạo."
"Cho nên?"
"Cho nên, có một nơi ta không vào được, nhưng có lẽ cậu có thể vào."
"Là nơi nào?"
"Tầng cao nhất của lâu đài cổ này."
Karen đi theo Neo tiến vào trong lâu đài cổ, không đi vào bằng cổng chính mà
là trèo qua cửa sổ.
Sau khi bước vào, Karen phát hiện căn phòng này bị chia thành một nửa ánh
sáng và một nửa bóng tối, giống như là thời gian đã bị phân tách ở nơi này.
"Nơi đây đã cố gắng bố trí thành như vậy, cậu chắc hẳn hiểu những thứ này hơn
cả ta." Neo nói.
"Dùng để tăng thêm sự sâu sắc cho những gợi ý tâm lý, những việc mà chúng ta
trải qua ở ngoài lâu đài cổ và bên trong lâu đài cổ, chắc chắn hoàn toàn không
cùng một cấp bậc, người điều khiển nơi này chắc hẳn đã tốn nhiều tâm sức để
bố trí nơi này hơn."
"Đúng vậy, may là ta không có dẫn mọi người vào nơi này, nếu không thì ta lo
rằng sau khi nhiệm vụ này kết thúc, trong tiểu đội của mình lại có thêm mấy tên
đần độn, cũng không thể vứt bỏ hay loại trừ bọn họ ra khỏi đội, chỉ có thể tìm
một nhiệm vụ thích hợp, sắp xếp cho bọn họ một cái kết cục hy sinh bản thân
mình để cứu mọi người sẽ là một chuyện rất khó khăn."
"Đội trưởng, tôi cảm thấy những lời này không thích hợp để nói cho môt ngưởi
đội viên như tôi nghe đâu."
"Nghe một chút cũng không có gì xấu cả, cậu cũng không cần lo lắng đội viên
khác bởi vì biết được mục đích của cậu mà cảm thấy cậu vô tình hay là công
kích cậu, có lẽ trong lúc bọn họ uống rượu say sẽ nói vài câu rằng cậu là một kẻ
máu lạnh, nhưng thực sự từ đáy lòng của bọn họ vẫn tán thành với cách làm của
cậu.
Nhưng thật ra ta nghĩ, nếu như phần thưởng đủ hậu hĩnh mà nói thì rất nhiều
bệnh chắc có thể trực tiếp chữa khỏi."
Karen không có nói tiếp mà là tiếp tục yên lặng mà đi theo Neo, hai người đi từ
cầu thang lầu một, cuối cùng lên tới lầu năm.
Trong lúc này, Karen có loại cảm giác đến khu vui vào buổi tối, rất nhiều thứ
mặc dù không có khởi động, nhưng vẫn như cũ có thể làm cho nội tâm của
người ta rất khó chịu, nếu như khởi động mà nói, thứ cảm giác sai lệch về thời
gian kia đủ để phá vỡ hoàn toàn những nhận thức của người ta trước đây về thời
gian
Đợi đến lúc lên tới lầu năm, Neo nhìn nhìn đồng hồ đeo tay của mình, nói:
"Thời gian của chúng ta xem như cũng dư dả, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau
muốn đi vào cũng rất khó khăn, ta đoán chừng chúng ta sẽ bị xếp vào trong
danh sách của những người không vượt qua bài kiểm tra. À, đúng rồi, suýt nữa
quên mất, cậu có thể tới nơi này, là do cậu bị cô lập, hay là toàn bộ tiểu đội đều
bị cô lập?"
"Toàn bộ tiểu đội đều bị cô lập."
"Vậy thì thời gian đến lúc tiểu đội của chúng ta rời khỏi nơi này đã rất gần,
nhưng mà thời gian vẫn còn dư dả." Neo vừa tính toán vừa hỏi thăm, "Sao mà
làm được vậy?"
"Người vận hành nơi này tạo ra một bản giả của ngài."
"Ừm, sau đó thì sao?"
"Tôi bắn vào đầu ngài ngay trước mặt tất cả thành viên trong tiểu đội."
"Ừm?"
"Bản giả của ngài."
"Cậu thật sự dám ra tay."
"Bởi vì tôi biết tên đó là giả."
"Tốt, cậu đã làm rất tốt, đám người kia dùng cách này để xem chúng ta như vật
thử nghiệm, cho dù sau đó phần thưởng có hậu hĩnh hơn đi chăng nữa, ở trong
lòng chúng ta cũng phải hết sức nguyền rủa bọn chúng, đương nhiên, để cho
việc thử nghiệm của bọn chúng có vấn đề cũng là một sự biểu đạt rất tốt.
Đến rồi, là cánh cửa này."
Neo chỉ chỉ vào một cánh cửa lớn màu đỏ ở trước mặt, sự xuất hiện của cánh
cửa lớn này ở đây vô cùng không phù hợp với phong cách bố trí ở nơi này,
nhưng cũng bởi vậy mà làm nổi bật lên rằng nó không giống bình thường.
"Ta không mở nó ra được, nó giống như là một cái vách tường, cậu đến thử xem
sao."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT