Từ lúc đội trưởng đột nhiên biến mất rồi lại dẫn Marlow trở lại, Karen đã cảm
thấy có điều gì đó không đúng.
Chủ yếu là khi Richard biến mất rồi lại trở về, sau đó Memphis, cũng chính là
cậu Eisen nói với mình một câu: "Bắt nhầm người."
Sau đó, Memphis biến mất cũng đã chứng thực điều này, đối phương thật sự là
bắt nhầm người.
Nhưng vấn đề là, đối phương bắt đội trưởng lại vì sao muốn đem đội trưởng gửi
trả trở về?
Chẳng lẽ đội trưởng cũng bị bắt lộn?
Cho nên, đội trưởng ở cùng một cấp độ với Richard à?
Karen tin rằng, cho dù là Richard đi nữa, cũng sẽ không đồng ý với cái nhận
định này.
Lui một bước mà nói, đội trưởng không có bị bắt đi, mà là thật sự phát hiện
được quy luật của nơi này, sau đó lại đón Marlow quay trở về.
Nhưng từ lúc nào đội trưởng lại nói nhiều lời như vậy ở trước mặt các đội viên
của mình?
Chưa kể là còn giải thích, nói rõ, chia sẻ khái niệm, giống như là thầy giáo đang
giải bài cho học sinh của mình vậy.
Việc mà đội trưởng thích làm, vẫn là ngậm một cái còi ở trong miệng, dùng
cách đơn giản nhất mà đưa ra mệnh lệnh.
Các người cũng không cần biết vì sao phải làm như thế, chỉ cần dựa theo sự
mệnh lệnh của ta mà làm việc.
Lúc kết thúc công việc chuẩn bị hành động,
Đội trưởng còn ca ngợi Thần Trật Tự.
Cái này có vẻ mang theo hiệu quả châm chọc của “hài đen”, đội trưởng là một
người mà ngay cả quyển « Điều Lệ Trật Tự » cũng sẽ không thèm đọc, là người
truyền thụ kinh nghiệm mà tự mình nghĩ bừa, nhưng vào lúc đối diện với tình
huống quái quỷ này, vậy mà bắt đầu cầu nguyện với thần?
Nếu như là bình thường có người ngoài ở đây, mọi người cùng ngồi xuống uống
một chút cà phê, giả bộ hòa nhã mà uống chút trà, đội trưởng nói một câu khách
sáo kiểu như vậy là rất bình thường, nhưng bây giờ, lại tạo ra cảm giác rất
ngượng ngạo.
Còn về câu nói sau cùng của Karen "Đội trưởng tôi có thể lấy mặt nạ xuống
không?"
Trái lại là sau khi Karen đã chắc chắn rằng đội trưởng là tên giả mạo cho nên
vừa lúc đùa một chút.
Cho nên,
Khi khẩu súng lục Sava 7 đã giơ lên giữa mi tâm của đội trưởng, Karen vốn
cũng chẳng có chút gì do dự, đây là vì phòng ngừa thứ quỷ quái này "Biến mất"
rồi lại xuất hiện một lần nữa, khiến mình biến mất, vì thế, Karen cũng không
giải thích nguyên nhân thật sự mà Richard "Đi mà quay lại" với cậu ta.
"Ầm!"
Tiếng súng vang lên.
Tất cả đồng đội đang đứng phía trước đều thấy rõ, Karen đưa súng bắn một phát
vào người đội trưởng.
Đội trưởng cũng không có tránh né, xuất hiện một cái lỗ ở giữa gián.
Sau khi thực hiện chuỗi động tác này, trong lòng Karen còn cảm thấy hồi hộp
một chút, bởi vì suy cho cùng thì địa vị của đội trưởng trong lòng của mình và
các đội viên khác là không giống nhau.
Không nói đến mục tiêu là một đội trưởng đang còn “sống sờ sờ”, cho dù là
dùng phi tiêu phóng vào trên một cái hồng tâm là bức ảnh của đội trưởng thì
cũng sẽ có áp lực.
Cũng may, sau một lúc, cơ thể của “đội trưởng” bắt đầu méo mó biến dạng,
giống như là có một cái lỗ đen xuất hiện, hút cả người của nó vào, mà cái này,
tất nhiên không phải là hiệu quả mà một viên đạn của khẩu Sava 7 có thể làm
được.
Karen né sang một bên, cả người thoát khỏi đội hình đang xếp dọc, giơ họng
súng hướng về Marlow đang dẫn đầu.
Thật ra thì Karen không xác định mình phát súng tiếp theo của mình có thể bắn
trúng được mục tiêu hay không, mặc dù anh từng luyện tập bắn súng một thời
gian trong câu lạc bộ ở nhà máy của Peia và Fanny, nhưng anh cũng không có
lòng tin quá nhiều với khả năng sử dụng súng đạn của mình, nhất là trong tình
huống xuất hiện lâm thời đưa tay bắn ngay, việc này càng yêu cầu trí nhớ cơ
bắp đạt đến một mức nhất định.
Điều quan trong nhất chính là, Marlow đang đứng trên cùng trong hàng, Karen
lại đang đứng phía sau cùng, giữa hai bên không chỉ có một khoảng cách rất dài,
mà còn có một màn sương trắng che chắn.
"Ầm!"
Karen ngắm bắn vào đầu của Marlow, nhưng cuối cùng lại chỉ đánh trúng bả vai
Marlow.
Phát bắn này của Karen cũng không có vấn đề, độ chính xác đáng để khen ngợi,
nguyên nhân chủ yếu là ở chỗ Marlow không phối hợp, cũng không chủ động
đưa đầu ra mà hứng đạn.
Chủ yếu vẫn là sau khi bắn ra phát súng đầu tiên, tất cả mọi người xuất hiện
phản ứng kịp thời, bắt đầu tiến hành động tác chiến thuật và ẩn nấp theo tự
nhiên, tất cả mọi người ở đây ngoại trừ Richard ra thì đều là đội viên cũ có kinh
nghiệm phong phú, Marlow dựa vào cách này mà né được một phát bắn trí
mạng.
Nhưng phần bả vai trúng đạn của Marlow, vẫn có ngọn lửa màu đen cháy lên,
đây là hiệu quả kèm theo của đạn ma pháp.
Sau đó,
Marlow bắt đầu mắng to:
"Mẹ nó! Cậu đang làm cái gì thế hả, Karen!"
Ánh mắt của Karen híp lại;
Hả?
Marlow lại là thật?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT