Karen nhìn Richard một chút, mím môi.
Nhưng mà, mãi cho đến khi đám người hạ trại xong, ăn một chút đồ ăn mang dự
phòng theo người, người mới Memphis vẫn còn chưa trở về.
Hạ trại cũng không có lều vải, nhưng cũng có vài tấm thảm và màn sắp xếp để
che chắn, mọi người dựa theo thói quen mà bố trí ba tầng bảo vệ, bên ngoài,
vòng giữa và bên trong vòng, rất có trật tự.
Nhưng suy cho cùng loại phòng ngự này có hiệu quả hay không thì trong lòng
tất cả mọi người đều không biết chắc được.
"Tại sao người mới vẫn còn chưa quay trở lại..."
Richard vừa nhắc tới, còn đang không ngừng mà nhìn chung quanh, có lẽ đây là
do cha con đồng tâm chăng, mặc dù Richard cũng không biết thân phận thật sự
của Memphis, nhưng theo bản năng cũng sẽ cảm thấy lo lắng.
"Karen, anh nói xem tại sao tôi đã trở về rồi, nhưng người mới cho đến bây giờ
vẫn còn chưa quay trở lại?"
Karen lắc đầu, anh cảm thấy có lẽ mình đã hiểu được nguyên nhân, nhưng lại
không tiện mà nói ra.
Đúng lúc này, Wind phát ra tiếng hô kinh ngạc: "Đội trưởng đâu rồi?"
"Đội trưởng đâu?"
"Đội trưởng đâu!"
Đối với các đội viên của tiểu đội lúc này, một người mới biến thì cũng không
sao cả, nhưng nếu như đội trưởng cũng đã biến mất, vậy sẽ tạo ra sự chấn động
rất lớn đối với tâm trạng của mọi người.
Bởi vì mọi người sớm đã thành thói quen nghe theo mệnh lệnh của đội trưởng
trong lúc thi hành nhiệm vụ.
"Ta đến phía trước một lúc, còn phát hiện được một người."
Khói đen xuất hiện, bóng người của Neo bước ra từ bên trong, sau đó, lại có
người thứ hai bước đến, đó là Marlow.
"Marlow, anh cũng trở về rồi đấy à?"
"Ha ha, Marlow, tôi còn tưởng rằng anh đã gặp phải chuyện gì không may rồi
đấy!"
"Tôi còn tính xong sẽ cúng điếu bao nhiêu tiền khi viếng lễ tang của anh rồi
đấy, vẫn còn may là anh giúp tôi tiết kiệm được một khoảng tiền."
Neo mở miệng nói: "Ta có vẻ đã tìm ra được một loại quy luật nào đó, lúc trước
ta rời đi là để thử kiểm tra quy luật này, sau đó, ta lợi dụng cái quy luật này mà
tìm được Marlow.
Thật ra thì Marlow vẫn luôn ở lại một chỗ, từ trước đến nay anh ta vẫn ở chung
một chỗ với tiểu đội của Anthony và Kansa, nhưng bởi vì chúng ta ở vào từng
đoạn thời gian khác biệt, cho nên dù vị trí của chúng ta là trùng nhau, nhưng
vẫn không có cách nào có thể trông thấy người khác."
"Đội trưởng, ý của ngài là?" Gray hỏi.
"Đúng vậy, mặc dù mọi người có thể sẽ cảm thấy đây là một việc rất hoang
đường, nhưng ta vẫn muốn chia sẻ cho mọi người điều mà ta quan sát và tìm
hiểu được, chúng ta gặp phải... Thời gian bị đứt gãy."
Sau khi nghe được câu nói sau cùng, Karen bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía
đội trưởng đang đeo mặt nạ.
Marlow cũng mở miệng nói: "Trong quãng thời gian vừa rồi tôi cũng đã bố trí
mấy cái trận pháp truyền tin, không phải để truyền tin ngay lập tức, mà là trì
hoãn việc truyền tin lại, bố trí thời gian khởi động lại thành từng mốc nửa tiếng,
một tiếng, hai tiếng.
Sau đó, tôi liên lạc thành công với đội trưởng, đồng thời đội trưởng cũng nhận
được liên lạc nên cũng đến đến dẫn tôi về, cũng chính thời gian hiện tại của mọi
người."
"Tôi... Nghe không hiểu..." Kunsi nói ra tiếng lòng của rất nhiều người.
"Nghe không hiểu cũng không sao cả, chủ yếu là ta đã tìm ra cách để rời khỏi
nơi này, cách để đi ra ngoài." Neo chỉ chỉ về phương hướng của lâu đài cổ trong
trang viên Ales kia, "Lối ra, thật ra là ở ngay cổng chính của tòa lâu đài, bởi vì
cổng chính của tòa lâu đài chính là điểm xuất phát của tất cả mọi thứ, là điểm
ban đầu của hành trình bị đứt gãy thời gian này, chúng ta nhất định phải xuất
phát từ nơi đó, sau đó lại từ nơi đó mà đi ra ngoài, như vậy mới thoát khỏi sự
khống chế của dòng thời gian đứt gãy, thành công ra khỏi đây.
Marlow sẽ dẫn đường ở phía trước, ta sẽ đi ở sau cùng, ta ra lệnh cho mọi
người, vứt bỏ đồng hồ đeo tay, đồng thời không cho phép ngẩng đầu nhìn lên
mấy ngôi sao trên trời, ta yêu cầu mọi người vứt bỏ hết khái niệm về thời gian.
Phải biết một điều rằng, thời gian vốn cũng không có khái niệm, cái thứ gọi là
Thời gian, chỉ là con người chúng ta đặt cho nó mà thôi, trên đường đi tới, mọi
người cần phải tự cho mình một cảm giác rằng là đang có dòng nước chảy xuôi
qua người của mình.
Nếu như mọi người chợt phát hiện người ở trước mặt của mình bỗng nhiên biến
mất, không nên hốt hoảng, bởi vì những người người đồng đội kia vẫn còn ở
bên cạnh, mọi người chỉ cần dùng nội tâm của mình để cảm nhận tốt độ chảy
của thời gian, tựa như là đang điều chỉnh tần số của đài radio vậy, mọi người có
thể sẽ trông thấy bọn họ một lần nữa.
Thời gian bây giờ không còn nhiều lắm, khoảng cách đến lần điều chỉnh thời
gian tiếp theo cũng không còn dài, thực phẩm chúng ta mang theo cũng có hạn,
nhất định phải thừa cơ hội mà thành công thoát khỏi đây một lần.
Có thể có vài người sẽ thất bại, nhưng không nên nản chí, quay trở lại điểm
khởi đầu một lần nữa, lại thử “bơi” ra ngoài, đồng thời phải có lòng tin, cần
vững tin rằng đã có đồng đội bơi ra ngoài thành công, như vậy tất nhiên sẽ có
cứu viện của Thần Giáo đến.
Thần Trật Tự, sẽ phù hộ tất cả chúng ta!
Bắt đầu đi!"
"Quả nhiên là thời gian đã bị đứt gãy, Karen, anh biết chúng ta đã gặp phải cái
gì rồi không?" Richard vừa vứt đồng hồ đeo tay của mình xuống dưới đất vừa
nói với giọng điệu vô cùng kích động, "Nếu như vật này được chúng ta phát
hiện ra, chờ đến khi chúng ta thoát khỏi đây rồi báo cáo tin tức này lên phía
trên, nhất định có thể được Thần Giáo ban thưởng rất lớn, thậm chí, ngay cả tên
của chúng ta đều sẽ được lưu lại trong biên niên sử của Thần Giáo."
Karen nhìn thoáng qua Richard:
Có lẽ đây chính là nguyên nhân cậu ta bị bắt đi những vẫn bị trả trở về chăng?
Sau đó, Marlow đi ở trước nhất, đội trưởng ở phía sau cùng, đám người xếp
thành một hàng dọc bắt đầu tiến về hướng của lâu đài Ales.
Karen cố ý đi ở gần cuối đội hình, chỉ đi trước đội trưởng, Richard thấy thế, vì
để đứng chung với Karen một chỗ, cũng cố ý ở lại phần cuối của hàng người,
ngay ở phía trước Karen.
Sau khi đi được một quãng, mọi người đi tới dưới sườn núi lúc đầu ẩn nấp,
nhưng lần này đám người đi dọc theo đường cái, vòng qua nơi sườn dốc, cổng
lớn của lâu đài cổ Ales ở ngay trước mặt.
Marlowe dừng lại trước cổng chính của tòa lâu đài, cũng không có lựa chọn đẩy
cửa đi vào, mà là trực tiếp xoay người, đồng thời phất tay ra hiệu cho tất cả mọi
người cùng đi theo.
Mọi người tựa như một đám bạn nhỏ xếp hàng ở nhà trẻ vậy, sau khi bước qua
cổng lớn lại từng người một quay người lại một cái.
Karen rõ ràng trông thấy, những người đồng đội bước vào từ trong cổng chính,
biểu cảm trên mặt thay đổi, lộ ra sự hưng phấn.
Richard ở phía trước Karen cũng quay người lại, sửng sốt một hồi, trên mặt lập
tức lộ ra vẻ vui mừng tột độ, tiếp tục đuổi theo đội hình trước mặt.
Sau khi Karen xoay người, phát hiện một màn sương trắng xuất hiện trong tầm
mắt của mình, sương cũng không cao, chỉ tới phần eo của người đứng nhưng có
thể phát hiện rõ ràng nó đang chảy xuôi, tựa như là một dòng suối tạo thành từ
sương trắng, còn phương hướng mà mình đang tiến lên là đang “Đi ngược dòng
nước”.
Cảm giác được tiến trình đang phát triển có thể là sự động viên rất lớn cho
người khác, giống như cảm giác được con đường mình đang đi làm đúng,
khoảng cách đến lúc ra ngoài cũng đã gần lại, cũng khó trách các đội viên lúc
trước đều quay người lại một cái rồi vẻ mặt thay đổi.
Nhưng Karen lại không hưng phấn nổi, lúc anh đang không ngừng tiến lên, lại
nghiêng đầu một chút nhìn về phía đội trưởng ở phía sau.
Rốt cuộc, sau khi đi thêm được một khoảng, Karen mở miệng nói:
"Đội trưởng, mang mặt nạ lâu tôi thấy không thoải mái, tôi muốn lấy mặt nạ
xuống"
Neo mở miệng nói:
"Im lặng, lo chú ý đi đường."
"Vâng, đội trưởng."
Karen gật đầu đồng thời, rút ra khẩu súng ngắn Sava 7 của mình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT