Karen không vào phòng ngủ trước, mà là đi tới nhà kho, bước bên cạnh quan
tài, sờ lên, nói:
"Thật xấu."
Bởi vì đã từng làm việc ở phố Mink, Karen có mắt thẩm mỹ dành cho quan tài.
"Dùng tốt là được rồi." Lão Saman bỏ cái tẩu thuộc xuống, âm thanh cũng hạ
thấp một ít.
"Vậy cũng chỉ có thể uất ức ông trước vậy."
"Không có gì uất ức, hai mắt nhắm lại, cái gì cũng không biết, nằm nơi nào
cũng là nằm thôi."
"Chờ sau này tôi thay cái mới cho ông." Karen nói.
"Không cần, không cần, ta cũng không thèm để ý cái này."
"Nhưng tôi để ý." Karen nhìn về phía Alfred, dặn dò, "Mười hai cỗ quan tài
cuối cùng nhất định phải làm thành một kiểu dáng chung, nếu không thì tôi sẽ
không thấy thoải mái."
"Tôi đã hiểu thưa thiếu gia."
Karen lại nhìn về phía Lão Saman, nói: "Ông có cần ra ngoài dạo chơi một vòng
không?"
"Không cần đi dạo, cũng không có gì tốt để đi dạo, việc của đời trước đều đã
giải quyết xong xuôi, ta chỉ đang muốn đợi cậu về để nói với cậu một câu."
"Được rồi, ông cứ nói."
"Ta về sau, chính là của nô lệ của cậu à?"
Karen đang chuẩn bị mở miệng,
Lão Saman thì tự hỏi tự trả lời nói: "Hay là như cái câu Thiên địa bất nhân, dĩ
vạn vật vi sô cẩu kia à?"
"Vậy thì ông thích loại nào nào?"
"Loại sau, ta có thể hiểu rõ thực chất đó là một mối quan hệ như thế nào, nhưng
ít ra thì trong lòng ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều."
"Tốt, vậy thì đó chính là loại sau."
"Ừm, cho nên, vào lần thức tỉnh tiếp theo của ta, xin... Xin ngài, hãy thanh cao
một chút, lại đúng mực hơn một chút."
"Được rồi, tôi đã biết."
"Vậy ta đi ngủ đây." Lão Saman chủ động nằm vào trong quan tài, trước lúc
nhắm mắt, lại vừa cười vừa nói, "Cảm giác chợp mắt mà không có gì ràng buộc
trong lòng, thật là dễ chịu, cứ như tìm lại cảm giác đi ngủ sau một ngày chơi
đùa lúc còn bé."
Karen mở miệng nói: "Lúc còn bé khi ngủ, bình thường đều sẽ rất chờ mong
ngày mai sau khi tỉnh lại, bởi vì có thể tiếp tục chơi."
"Đúng vậy, không sai."
Hai tay Lão Saman đặt trước ngực, tạo thành động tác kết ấn của Pamirez giáo:
"Ta đã bày xong tư thế, vào lần thức tỉnh tiếp theo của ta, ta sẽ ca ngợi vì ngài."
"Đáng tiếc, tôi cũng không có mấy hứng thú với lời ca ngợi của ông."
"Đúng đúng đúng, cần nhất là loại cảm giác này, như vậy thì vừa hợp."
Khóe miệng Karen nở một nụ cười
Lão Saman hắng giọng một cái, nói:
"Ngủ ngon!"
Nắp quan tài bị Alfred khép kín lại, trận pháp trong quan tài khởi động, Lão
Saman được đưa vào không gian phong ấn.
"Dincom và Pieck giúp đỡ có được không?" Karen hỏi.
"Thuộc hạ cảm thấy cũng không có vấn đề, vấn đề trên mặt kỹ thuật mặc dù
thuộc hạ mặc dù còn có vài chỗ vẫn chưa hoàn toàn tìm hiểu rõ, nhưng chiếu
theo mô hình mà phục chế ra những cái khác thì vấn đề cũng không lớn."
"Ừm, vậy là tốt rồi."
"Mặt khác, thiếu gia, Pieck và Dincom hình như sắp bước vào thần khải, có lẽ
cùng trong tháng này."
"Tôi đã nhận ra rồi."
"Tư chất của bọn họ rất bình thường, nhưng may mắn là, bọn họ được gặp thiếu
gia."
"Anh cứ để ý họ một chút."
"Được rồi, thiếu gia, đợi đến lúc đến gần thời gian cụ thể, thuộc hạ thông báo
trước cho ngài."
"Thông báo tôi làm cái gì?"
"Chỉ có thiếu gia ngài, mới có tư cách cho bọn họ sự gợi ý."
Trong nháy mắt Karen đã hiểu ý của Alfred, hỏi: "Một bước này, có phải bước
hơi quá lớn không?"
"Chỉ khi bọn họ nhận được thần khải thật sự, mới có thể xem như là người một
nhà."
Thấy Karen còn đang do dự,
Alfred tiếp tục nói: "Thần Trật Tự cách bọn họ quá xa, nhưng thiếu gia, thì ở
ngay bên cạnh họ."
"Tôi đã biết, nhưng trước lúc thần khải, tôi sẽ cho hai người bọn họ cơ hội để
lựa chọn, nếu như cưỡng ép mà thay đổi thần khải của bọn họ, vậy tôi và Thần
Trật Tự còn có cái gì khác nhau?"
"Tôi tin tưởng bọn họ sẽ đưa ra lựa chọn chính xác."
Trong lòng Alfred nghĩ thầm câu nói tiếp theo: Suy cho cùng thì mỗi tháng
Thần Trật Tự cũng chỉ cho họ một trăm phiếu điểm mà thôi.
Karen trở lại phòng ngủ, Pall đang đắp một tấm thảm nhỏ mà nằm trên giường,
cô chắc là vừa mới tắm rửa xong.
"A, Karen bé nhỏ bận rộng của tôi cuối cùng đã trở về."
"Cô rất thích dùng cách này để chào hỏi sao?"
"Không có, nhưng tôi cảm thấy cách chào hỏi này có thể thể hiện ra thân phận
trưởng bối của tôi."
"Cô quá lo lắng rồi, bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai nghĩ lầm rằng cô còn
trẻ cả."
"A, miệng của cậu hôm nay cứ như mới vừa quết qua một đống nước tương của
Wien vậy!"
"Ngày mai tối đến bảo tàng gốm, đã liệt kê xong yêu cầu về con rối chưa?"
"Ồ, còn chưa chọn xong đâu, tôi đang dự định đợi John từ ký túc xá trong
trường trở về nhà nghỉ hai ngày để vẽ giúp chúng ta hai bức tranh chân dung."
"Phiền phức như vậy sao?"
"Thật vất vả mới có thể xuất hiện dưới hình dáng con người, chắc chắn phải cẩn
thận một chút."
Kevin cũng lập tức gật đầu theo.
"Ừm, đến lúc đó thì nói với tôi."
Karen đi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó trở lại trên giường rồi nằm xuống, mở
miệng nói:
"Hôm nay, bà ấy hình như đã nhận ra tôi."
"Bà ấy? Bà ngoại của cậu à?" Pall nghiêng người, nhìn xem Karen, "Bà ấy nhận
ra cậu rồi à?"
"Mặc dù không có xác nhận hoàn toàn, nhưng tôi có cảm giác như vậy, hình
như tín ngưỡng của bà ấy cũng không phải là Thần Trật Tự."
"Ừm, tín ngưỡng của bà ấy chắn hẳn là Thủy tổ Alte, một cái hệ thống tín
ngưỡng gia tộc rất thần bí."
"Cô biết à?"
"Chỉ là trước đây có nghe Dis nhắc đến một lần, cậu cũng biết đấy, Dis vẫn luôn
quan tâm đến người nhà, nhà Guman mặc dù không biết sự tồn tại của nhà
Inmerais, nhưng Dis thế nhưng vẫn biết về bọn họ."
"Cô xác định chứ?"
"Về phương diện kia sao?"
"Tôi cảm thấy bà ấy nhận ra tôi, nhưng bà ấy lại không có vạch trần thân phận
của tôi, còn cố hết sức để che giấu sự mất tự nhiên của mình."
"Ý của cậu là, bà ấy có thể biết một số việc về nhà Inmerais sao?"
"Tôi cũng không rõ, nếu như biết việc tôi đang ẩn giấu thân phận, như vậy bà ấy
cũng nên tìm cơ hội nói chuyện riêng để hỏi thăm tôi, bà ấy lại bỏ bớt trình tự
này, tựa như đã nhận định rằng việc tôi ẩn giấu thân phận là một điều rất tất
yếu."
"Tôi cảm thấy, cân nhắc từ góc độ của nhà Guman, che giấu thân phận thật của
cậu với họ là điều rất quan trong, căn nhà số 13 phố Mink có Dis ngủ say đang
bảo vệ, nhưng còn nơi này thì không có."
"Tôi biết điều này."
"Những việc liên quan đến gia tộc Alte thì tôi cũng không biết được bao nhiêu,
bọn họ vẫn luôn là một gia tộc rất thần bí, tôi chỉ biết là bọn họ tựa hồ có một
loại năng lực cảm ứng ký lạ, bọn họ không phải một cái gia tộc hùng mạnh gì,
nhưng đã kéo dài từ rất xa xưa.
Mà lại, di sản của bọn họ không giống gia tộc Ellen, dòng chính đều ở tại trang
viên Ellen, bọn họ vẫn luôn liên kết rất lỏng lẻo, nhưng lại vẫn luôn chưa từng
đứt đoạn, thậm chí, bọn họ cũng không giống như một gia tộc có hệ thống tín
ngưỡng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT