"Thật sao? Tốt! Tốt! Tốt!" Bà lão để đĩa điểm tâm xuống, nắm lấy tay Karen

nói, "Về sau a, mặc kệ thằng nhóc Richard kia có nhà hay không, cháu muốn

đến, thì cứ đến, a đúng, bình thường bà cũng không sống ở đây, nhưng việc này

cũng không quan trọng, ta dự định từ hôm nay trở đi, sẽ ở lại đây, như vậy thì

cháu có sang đây cũng thuận tiện hơn."

"Được rồi, bà nội."

Lucy để ý đến sắc mặt của chị dâu Kaixi mình, đã trầm đến nỗi chảy ra nước.

"Bà và... ông Deron đều đã lớn tuổi rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm, bà

hi vọng có thể trong quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời mình, cố hết sức

để... Sống vui vẻ một chút.

Cháu không có cha mẹ, là một đứa trẻ số khổ, cháu cứ xem nơi này như nhà của

mình, có biết không?"

"Được rồi, thưa bà nội."

Richard mở miệng cười nói: "Bà nội, bà thật sự đối với Karen còn thân thiết

hơn đứa cháu ruột là cháu đấy."

Lucy phát hiện móng tay của chị dâu mình đã ghì vào trong ghế.

Ông Deron mở miệng nói: "Đúng, về sau nơi này chính là nhà của cậu, thường

tới làm khách nhé."

Duck cũng mở miệng nói: "Cũng hoan nghênh cậu đến nhà ta làm khách, ha

ha."

Nói xong, thấy vợ mình cũng không có phản ứng, ông ta còn dùng tay nhẹ

nhàng đụng đụng vào người của vợ mình.

Lucy lập tức nói: "Ừm, ừm, đúng vậy, hoan nghênh, hoan nghênh cậu đến

chơi."

Kaixi hít sâu một hơi, đứng người lên, hốc mắt của bà ấy có chút đỏ lên, nói với

Karen:

"Karen, một lần nữa cảm ơn cậu đã cứu mạng ta, mẹ cũng nói đúng, nơi này về

sau chính là nhà của cậu, cậu cũng không cần phải câu nệ gì cả."

Nói xong, Kaixi nói với bà và ông Deron: "Cha, mẹ, con muốn lên lầu nghỉ

ngơi một chút, con thấy hơi mệt."

"Vậy con mau đi đi, trên người còn bị thương, đừng nên mệt nhọc."

"Chị dâu, để em dìu chị lên lầu." Lucy cũng đứng dậy, đỡ Kaixi đi lên lầu.

"Bà nội, ngài Deron, ngài Duck, tiểu thư Lucia, thời gian cũng không còn sớm,

cảm ơn sự tiếp đón nhiệt tình của mọi người, tôi xin phép cáo từ trước."

Những người còn xót lại trong phòng ăn tiễn Karen ra trước cửa, Richard thì đi

cùng Karen ra ngoài xe.

Sau khi Karen ngồi vào trong xe, Richard còn ghé vào cửa sổ xe hỏi Karen:

"Vấn đề của cha tôi thật sự có biện pháp làm dịu đi sao?"

"Ừm, đúng thế."

"Thật sự rất cám ơn anh, Karen, có đôi khi tôi cũng không biết phải dùng

phương pháp gì để diễn tả."

"Không cần phải khách sáo, đây là việc mà tôi phải làm."

Hi vọng sau khi cậu biết sự thật của ngảy hôm nay, không nên hận thù gì tôi.

"Gặp lại sau, lái xe chú ý an toàn."

"Gặp lại, ở nhà chú ý an toàn."

...

Lầu hai, phòng ngủ.

Hai chị em dâu đang ngồi dựa sát vào người nhau.

Kaixi mở miệng nói: "Không có khả năng sai, không có khả năng sai, chị biết

mẹ đến từ gia tộc Alte, gia tộc Alte có được sự cảm ứng rất mạnh về huyết

thống, bà ấy chắc chắn đã cảm nhận được huyết mạch của Karen, bà ấy vội vã

đến mức không nhịn nổi mà bảo Karen gọi mình là bà nội."

Lucy mím môi, cũng không cách nào phản bác lại chuyện của mẹ mình.

"Mẹ đang cố ý làm cho chị xem, bà ấy đang cố ý làm cho chị xem đấy." Kaixi

nói.

"Ai..." Lucy cũng không biết nên an ủi chị dâu của mình ra sao.

Nếu hoán đổi vị trí với nhau mà suy nghĩ, bà ấy chắc chắc sẽ càng nổi điên hơn

cả chị dâu của mình.

"Nó đã từng cứu mạng của chị, Lucy, mặc kệ như thế nào, nó cũng đã cứu chị

cùng Eisen, một đêm đó, thật sự, nếu như nó không xuất hiện kịp thời, chị và

Eisen bây giờ chắc chắn đã không còn ở đây.

Chị sẽ cố gắng đón nhận nó, chị biết, đây là việc mà chị phải làm, mặc kệ như

thế nào, nó cũng không làm việc gì sai trái, nó chỉ có ân đối với chị.

Còn mẹ thì nên cho chị một khoảng thời gian để phản ứng, bà ấy nên cân nhắc

cho chị một chút chứ, chả nhẽ bà ấy cũng không tin tưởng chị đến mức chỉ một

chút thời gian cũng không đợi được hay sao?

Chị biết mình nên làm như thế nào, chị biết mình phải làm gì, nhưng mẹ thật sự

không nên làm như vậy, không nên như vậy, ô ô ô..."

Phụ nữ ở bên ngoài dù có mạnh mẽ đến mức nào, cũng cuối cùng sẽ có một mặt

yếu đuối của mình, cho dù bà ấy là một vị Thuật Pháp Quan.

"Em cảm thấy, nếu mẹ đã quyết định không nói toạc việc này ra, sự việc nói

không chừng còn có cơ hội xoay chuyển, có lẽ cũng có khả năng là bởi vì mẹ và

Karen rất có duyên với nhau thì sao?"

"Em cảm thấy điều đó có thể sao, Lucy?"

"Em chỉ nói là có lẽ thôi, có lẽ có khả năng như vậy đâu? Bây giờ thì mẹ cũng

đã lớn tuổi rồi, người lớn tuổi về sau sẽ có đôi lúc hành động rất cảm tính. Cho

nên, có thể chỉ là do chúng ta tự hiểu lầm mà thôi?

Mặc dù những năm nay nguyên nhân bởi vì anh của em, cho nên hai người mới

ở riêng, nhưng em nhớ được ngay từ lúc đầu thì tình cảm của hai anh chị vẫn rất

tốt, hai người từ lúc yêu nhau, tìm hiểu nhau cho đến khi có Richard, hai người

vẫn luôn rất ân ái với nhau, không phải sao?

Tuổi tác của Karen, so với Richard còn lớn hơn một chút mà, cho nên sao lại có

thể như vậy được, vào lúc này."

"Thật ra anh của em từng nói cho chị biết, trước lúc gặp chị, ông ấy từng có một

người bạn gái cũ."

"Có sao? Là ai?"

"Ông ấy với chị là cô ta chết trong lúc làm nhiệm vụ rồi, ô...... Ông ấy gạt chị,

Lucy, ông ấy vậy mà gạt chị!"

"Em cảm thấy chuyện này, còn có thể suy nghĩ lại một chút, còn có thể tìm hiểu

rõ hơn một chút nữa."

Lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, ngài Eisen bổng xuất hiện ở ngoài cửa.

Kaixi lập tức không khóc nữa, hai người phụ nữ nhìn người đang ông đang

đứng ngoài cửa.

Ngài Eisen đem thẻ trợ cấp của mình đặt vào trong tay của Kaixi, sau đó một

câu cũng không nói, quay người rời khỏi phòng ngủ, còn gài cửa lại.

Kaixi nhìn thẻ trợ cấp trong tay mình một hồi,

Sau đó nhìn về phía Lucy,

Lại lập tức bắt đầu khóc to hơn:

"Ô...... Lucy, ông ấy đang đền bù cho chị, ông ấy đang đền bù cho chị!!!"

Kaixi ôm Lucy, khóc vô cùng đau thương:

"Karen thật sự là con riêng của ông ấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play