Karen bỏ dụng cụ ăn xuống, nhìn về phía bà lão, mở miệng nói: "Phu nhân."

"Gọi là bà nội."

"Bà nội, cháu có học qua tâm lý học, sau bữa ăn cháu có thể trao đổi với ngài

Eisen một chút."

Richard kinh ngạc nói: "Cho nên, anh nói cái vị bác sĩ tâm lý được đội trưởng tự

mình công nhận, chính là anh đấy à?"

"Ừm, đúng thế."

"Thật sự là khó mà tin được, đến cùng anh còn biết được bao nhiêu thứ nữa?"

"Richard, cháu phải cố gắng học tập theo Karen một ít."

"Ừm, được rồi, bà nội, cháu sẽ cố gắng khiến bản thân mình ưu tú như Karen

vậy, ha ha ha."

Richard canh lúc bà nội mình nói chuyện có sơ hở thì đùa vui một câu.

Karen thì đứng lên nói: "Tôi ăn xong rồi, bây giờ sẽ đến tâm sự với ngài Eisen

một chút."

Lucy lập tức nói: "Sao có thể để cho khách vừa đến nhà lần thứ nhất đã phải đi

làm việc chứ."

"Nhưng mà, tôi không phải là lần đầu tiên tới nhà, mọi người hãy từ từ dùng

bữa." Trước lúc rời bàn, Karen nhìn về phía bà lão, "Bà nội, canh uống rất

ngon."

"Ha ha."

Nghe nói như thế, bà lão cười rất vui vẻ.

Chờ đến sau khi Karen rời khỏi phòng ăn, bà lão mở miệng nói với ông Deron:

"Việc của Karen, ông phải sắp xếp."

Ông Deron vừa đưa một miếng nấm vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Cậu ấy là

một người trẻ tuổi rất có chủ ý, không giống với Richard, không cần người

ngoài phải lo lắng quá."

"Ông thì hiểu cái nấm gì!"

"Deron".

Bà lão lại nhìn về phía Kaixi, vốn chuẫn bị muốn nói cái gì, nhưng tựa như nhớ

lại con dâu mình đang làm việc ở thành phố Tang Phổ, mạng lưới quan hệ cũng

ở đó, bỏ qua con dâu mình, nhìn về phía con gái Lucy:

"Lucy, con có thể sắp xếp gì giúp cho Karen không?"

Lucy có chút buồn cười nói: "Mẹ à, Karen là thành viên của Đòn Roi Kỷ Luật,

con sao sắp xếp gì được chứ, cũng chỉ cha mới có chút xíu lực ảnh hưởng."

Kaixi mở miệng nói: "Cho dù là không dựa vào ân cứu mạng của cậu ấy, chỉ

đơn giản dựa theo tuổi tác và năng lực thì Karen cũng là một người đáng để

giúp đỡ."

Lucy nghe vậy, cũng nhẹ gật đầu.

Duck mở miệng nói: "Còn không thì, điều Karen đến sở thẩm phán của con, con

có thể quan tâm và dẫn dắt cậu ta thật tốt."

Sau khi Duck nói xong câu này, những người khác ngồi trên bàn ăn cũng không

ai thèm tiếp lời.

Duck cúi đầu, yên lặng mà húp canh.

Sau một lát, bà lão nói với Richard: "Về sau có rảnh thì dẫn Karen tới nhà chơi,

nếu nó đã thích canh mà bà nấu, vậy thì bà sẽ thường xuyện nấu canh cho nó

uống."

"Bà nội à, bà đối xử với Karen tốt như vậy thì cháu sẽ ganh tỵ đó nha."

"Cũng đúng thôi, một đứa bé không có cha mẹ, có thể đi đến một bước này, đã

chịu bao nhiêu vất vả, mỗi một người các con." ánh mắt của bà lão đảo qua từng

người đang ngồi, "Đều hạnh phúc hơn so với nó."

Lúc này ông Deron mở miệng nói: "Ta nhìn cũng không phải, tính cách trầm ổn

của Karen cũng không phải do bị kiềm nén mà bị tạo thành."

Nói xong, ông Deron lại nhìn lướt qua con rể của mình một cái.

Ngài Duck lại rụt rụt bả vai lại, sự tra tấn nhất mà ông ta phải chịu trong lúc gặp

mặt liên hoan gia đình là lúc cha vợ mình nêu ví dụ, ông ấy cảm thấy rất khó

xử.

Bà lão liếc mắt nhìn qua ông Deron, khẽ nói: "Người khác đều có tư cách nói

lời này, chỉ có ông là không có tư cách này."

"Ý của ta là, đứa trẻ này rất tốt." Ông Deron lập tức giải thích cho mình.

"Đúng vậy, trong lúc thi hành nhiệm vụ Karen vẫn luôn chăm sóc cho con."

Richard lập tức phụ họa nói, "Với lại con cảm thấy, anh ta cũng không phải vì

để ý đến thân phận của con mà làm vậy."

Lucy nhìn Kaixi một chút, muốn nói lại thôi.

Kaixi nhìn mẹ chồng mình một chút, lại nhìn Richard một chút, cuối cùng, ánh

mắt nhìn lại chỗ chồng mình vừa ngồi ban nãy, đầu có chút cúi xuống, không

nói chuyện.

Bà lão cũng không để ý đến mấy ánh mắt giao nhau trên bàn ăn, mà là phối hợp

nói thêm:

"Một đứa trẻ tốt biết bao, ta rất thích nó."

Karen không có trực tiếp bước vào phòng của Eisen, mà là vào nhà tắm để rửa

tay trước, đối diện với tấm gương, nhìn khuôn mặt mình.

Là người trong cuộc, anh có thể cảm giác được cách đối xử không bình thường

của bà lão dành cho mình, có điều anh cũng không có bằng chứng thật sự

Nhưng là, mặc kệ bà ấy là thật sự "nhìn" ra được, hay vẫn chỉ đơn giản là hiểu

lầm ý mình, Karen cũng không có ý định đi giải thích.

Sự tồn tại của nhà Inmerais là một điều cấm kỵ trong Trật Tự Thần Giáo, anh

không cần thiết bởi vì chính mình mà quấy rầy đến cuộc sống của nhà Guman.

Có sao nói vậy, không khí của gia đình Guman vẫn rất tốt, mặc dù nếu so sánh

với nhà Inmerais thì thiếu tự nhiên và chất phác hơn, nhưng là một gia tộc

Thuật Pháp Quan mà có thể gìn giữ không khí của gia đình như thế này, thật sự

cũng không phải là điều dễ dàng.

Dựa theo góc độ địa vị để cân nhắc, nếu nhà Guman thật sự muốn, bọn họ hoàn

toàn có thể có được cuộc sống xa hoa như trang viên Ellen vậy.

Lắc lắc tay, Karen ra khỏi nhà tắm, đi vào phòng sách lầu một, nơi “ẩn náu” của

ngài Eisen.

"Kẽo kẹt "

Cửa phòng được ngài Eisen mở ra.

"Thưa ngài Eisen, tôi có thể vào trong cùng trò chuyện với ngài một chút

không?"

"Được."

Ngài Eisen lách người qua một bên, ra hiệu cho Karen tiến vào.

Chờ sau khi Karen bước vào phòng, ngài Eisen mở miệng nói: "Ngồi đi."

Sau đó, ông ấy ngồi lên chỗ ngồi của khách, nhường lại ghế của chủ nhà sau

bàn đọc sách cho Karen.

Karen cũng không từ chối mà trực tiếp ngồi lên ghế.

"Lão phu nhân biết tôi có học qua tâm lý học, cho nên dặn dò tôi đến nói

chuyện với ngài một chút."

"Ta có bệnh sao?"

"Ừm, đúng vậy, ngài có bệnh."

Hai tay ngài Eisen bắt đầu bám vào tay vịn hai bên ghế, mũi chân không ngừng

chuyển động về hai phía trái phải.

"Bệnh của ta có nghiêm trọng không?"

"Rất nghiêm trọng."

"Nhưng ta không muốn chữa bệnh."

"Ngài có thể thử một chút, cũng hi vọng ngài có thể kiên nhẫn với tôi nhiều một

chút, xem như là nể mặt tôi đã cứu vợ của ngài vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play