"A, vậy ông phải ăn trái cây nhiều một chút, cẩn thận bị táo bón đấy."
Pall nhảy từ trên người Kevin xuống, bò tới trên bờ vai Karen, duỗi ra chân mèo
cọ xát mặt của Karen, nói:
"Ngày mai cậu đến bảo tàng gốm nhé?"
"Ừm, hả? Không được."
"Sao vậy?"
"Suýt nữa thì quên mất, ngày mai tôi phải đến nhà Richard để ăn cơm."
"A, gặp họ hàng thì vẫn quan trọng hơn, không có việc gì, tôi và Kevin có thể
chờ một chút cũng được, dù sao thì coi rối cũng không phải chỉ trong một
khoảng thời gian ngắn thì làm ra được, chúng ta cần chừa thời gian cho Lemar
đi mua vật liệu quý hiếm một chút."
"Tôi cần phải chuẩn bị một ít quà biếu, có có đề nghị gì không?"
"Vậy thì lúc cậu đến nhà của tôi thì có chuẩn bị quà biếu gì à?" Pall hỏi.
"Không có, bởi vì đối với nhà cô mà nói thì bản thân tôi chính là món quà tốt
nhất."
Pall ngây ngẩn cả người, sau đó nhẹ gật đầu, nói: "Mặc dù nói ra lời này thì cậu
cũng chả cần mặt mũi, nhưng có vẻ nó đúng là sự thật."
Lúc Karen và Pall nói chuyện, Kevin đi tới trước mặt của Lão Saman.
Lão Saman nhìn con chó lông vàng này, gượng cười, ngồi xổm xuống, đưa tay
sờ sờ lên cái đầu chó trọc lóc của nó.
Kevin lui về sau hai bước, trên người nó vẫn cứ cõng một cái ba lô nhỏ, vào lúc
này nó bỏ ba lô nhỏ xuống đất, dùng chân chó lấy ra một cái la bàn từ bên
trong, để trước mặt Lão Saman.
Cho tới bây giờ, Lão Saman cũng không cảm thấy có cái gì hiếm lạ;
Mãi cho đến khi,
Ông ta phát hiện con chó này vậy mà đang dùng cái chân chó của mình mà điều
chỉnh tọa độ không gian của cái la bàn tinh vi này!
"..." Lão Saman.
Kevin nâng lên đầu chó của mình, nhìn thấy sự khiếp sợ trên mặt của Lão
Saman, nó cười rất vui vẻ.
"Ngươi không phải một con chó bình thường!"
Kevin mỉm cười.
"Ngươi là một con yêu thú!"
Nụ cười của Kevin trong thoáng chốc cứng đờ.
Lão Saman nhìn về phía Karen, chỉ vào Kevin, hỏi: "Đây là một con yêu thú
hiểu về quy tắc không gian à?"
Pall ngồi trên bờ vai của Karen lúc này nghe thấy Lão Sam nói vậy thì buồn
cười, nói: "Mặc dù địa vị của con chó ngu xuẩn trong nhà của chúng ta rất thấp,
nhưng nếu ông muốn nói nó là một con yêu thú vậy thì cũng quá xem thường
một thành viên trong nhà của chúng ta rồi.
Chuẩn bị kỹ càng đi chó ngu, sắp bắt đầu rồi!"
Kevin lập tức đứng thẳng người dậy, ngóc đầu chó lên, mắt chó trang nghiêm.
"Lão già, nghe cho kỹ, giờ phút này người đang đứng trước mặt của ngươi là:
Được triệu hồi từ Nghi Lễ Đón Thần siêu quy cách,
Người thủ hộ cho Nữ Thần Mills,
Kẻ địch cả đời của Hải Thần,
Kẻ đứng sau màn khiến cho Hải Thần giáo diệt vong,
Tà Thần do Trật Tự Thần Giáo phán định—— Ranedal!"
Kevin duỗi ra một cái chân, phủi một cái trước mặt, sau đó cúi đầu chó xuống,
hành lễ ra mắt.
Lão Saman nhìn con chó trước mặt này, lại nhìn Pall một chút, cuối cùng, nhìn
về phía Karen.
Karen gật nhẹ đầu với Lão Saman, nói:
"Là thật đấy, nó là Tà Thần, nếu như không phải ông đưa cái la bàn định vị
không gian kia cho nó, cái quan tài của ông cũng sẽ không xuất hiện trong cái
phòng ngủ này đâu."
Lão Saman há miệng ra, ông ta cũng không biết mình bây giờ nên nói cái gì, chỉ
có thể tiếp tục há hốc mồm.
"Tôi biết bây giờ có lẽ ông cần phải yên tĩnh suy nghĩ một chút, nhưng có
chuyện tôi cũng không thể không nhắc nhở cho ông biết, bản vẽ ông vẽ cho tôi
lúc ban ngày cần phải hoàn thành càng sớm càng tốt, ít nhất cũng phải làm ra
một cái để bỏ ông vào trong.
Ông cần phải được giữ “tươi” một chút, chờ đến sau khi tôi nắm giữ năng lực
có thể bổ sung năng lượng linh tính thì tôi sẽ đánh thức các người dậy."
"Các.... người..?"
Pall mở miệng nói: “Ông cũng không là kẻ thứ nhất, ông là thứ hai, người thứ
nhất là đứa con của biển cả, lãnh tựu đưa gia tộc Ellen đến sự thịnh vượng...
Recar. Ellen."
"Lúc nói ra tên, nhất định phải thêm nhiều danh hiệu như vậy sao?" Karen nhìn
về phía Pall, "Như vậy có phải nghe có chút hơi lố lăng không?"
"Đây là cảm giác nghi thức, không thể thiếu, tôi còn chuẩn bị cho cậu một cái
danh hiệu, thật dài, cậu có muốn nghe thử một chút không?"
"À, không cần đâu."
"Ta là người thứ hai... Tổng cộng có mười hai cái quan tài..." Lão Saman giống
như là bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra ánh mắt khiếp sợ, lần này, là
triệt để khiếp sợ.
Bởi vì ông ta bỗng nhận ra được một khả năng rất đáng sợ, liên quan tới thân
phận thật sự của người thanh niên trước mặt này.
"Sự việc, chính là như vậy." Karen ăn cơm xong, để bát đũa xuống dưới đất,
"Tôi thức tỉnh ông lại, bây giờ ông còn có thời gian ba ngày, nếu như ông muốn
giành lấy thêm một cơ hội nữa thì bây giờ có thể bắt đầu việc chế tạo quan tài.
Đương nhiên, nếu như ông từ chối, tôi cũng sẽ không làm khó ông, mặc kệ ông
có tin hay không tin, tôi cũng không có năng lực gì để làm khó dễ ông cả, cứ
xem như ông có ba ngày để nhìn lại ánh mặt trời, thậm chí có thể bố trí lại một
cái trận pháp dịch chuyển để dịch chuyển bản thân vào lại trong chiều không
gian ngược thì cũng không sao.
Nhưng lần này, đừng có kiếm một con chó để điều chỉnh tọa độ nữa."
"Tại sao ta phải từ chối chứ nhỉ?" Lão Saman cười, "Ta của bây giờ, thật ra đã
không còn là ta của lúc đầu, bởi vì ta của bây giờ cũng chỉ có ký ức của trước
kia mà thôi."
"Đây là vấn đề về triết học." Karen nói.
"A, ta không phải đang muốn biện luận về vấn đề này, ta chẳng qua chỉ đang
cảm thấy bản thân mình bây giờ rất tự do, bởi vì bây giờ ta đã không có quan hệ
gì với Pamirez giáo cả, ta có thể tự do và làm theo ý của mình, có phải không?"
"Đúng thế."
"Ta có cần phải thần phục với ngài không?" Lão Saman hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT