"Thiếu gia..." Alfred có điều muốn nói lại thôi.

"Alfred, Lão Saman đã diễn cho chúng ta xem một buổi tang lễ vô cùng đặc sắc,

lần này thậm chí còn đổi mới nhận biết của ta về tang lễ, ta cảm thấy cái này có

thể ghi chép lại như một tiền lệ kinh điển.

Hoả táng, thổ táng, hải táng, bao gồm phong táng, nếu so sánh với cái phương

pháp mai táng Trục Xuất Không Gian này thì hoàn toàn không phải cùng chung

một cấp bậc.

Sau khi trở về, anh và Kevin có thể nghiên cứu trận pháp này cho thật tốt, để

sau này nhà tang lễ của chúng ta có thể mở dịch vụ này, tôi tin rằng, chắc chắn

sẽ có người thích.

Để quan tài của mình, phiêu lưu bên trong biết bao vết nứt không gian, cảnh

tượng rất lãng mạn và cũng rất đẹp đẽ, không phải sao?"

"Thiếu gia nói đúng lắm, sau khi trở về thuộc hạ sẽ lập tức nghiên cứu phần trận

pháp này ngay, tranh thủ sớm ngày có thể liệt kê vào danh sách dịch vụ của nhà

tang lễ chúng ta."

"Ừm, tôi tin tưởng năng lực của anh, càng tin tưởng vào ánh mắt của ông

Hoven."

"Thiếu gia, người mà ông Hoven chọn là ngài."

"Alfred, anh đã quên rồi sao, ông Hoven đã từng nói qua, con mắt của cậu dùng

để học tập là phù hợp nhất, trước khi chết ông ấy đã viết ra nhiều bút ký như

vậy, chắc chắn không phải chỉ đơn giản viết cho một mình tôi đâu."

"Thuộc hạ... Lúc này mới ý thức được."

"Không có việc gì, chờ đến khi chúng ta quay về thành phố La Giai, đi tảo mộ

cho ông Hoven, còn may là, ông Hoven cũng không nghịch ngợm như Lão

Saman."

"Thuộc hạ, về việc của mười hai cái quan tài kia..."

"Cũng giao cho anh đấy, cẩn thận chế tạo."

"Vâng, thuộc hạ đã hiểu, nếu như Lão Saman chết muộn một ngày, có thể giúp

chúng ta khắc trận pháp lên trên mà nói thì hiệu suất của chúng ta có thể càng

nhanh hơn."

"Thế nhưng là, xác của ông ta cũng không có."

"Đúng vậy, cả xác đều không có."

"Được rồi, về nhà thôi."

Karen khởi động xe tang, Alfred, Pieck và Dincom cũng ngồi lên xe.

Lúc chạy xe ra khỏi cửa của nghĩa trang Thanh Đằng, Karen phát hiện đám thần

quan của Pamirez giáo bên ngoài đều đã rời đi, chỉ có điều Karen cũng không

biết rằng bọn họ đã đạt được thứ mà họ muốn.

Trong khoảnh khắc rời đi, cuối cùng thì Lão Saman vẫn lựa chọn trao trả cho

Pamirez thứ thuộc về Pamirez.

Đó sở dĩ cũng không phải là vì yêu, chỉ đơn giản là không muốn thiếu nợ, thậm

chí là, không muốn tiếp tục lo lắng và ràng buộc, ông ấy chỉ đơn giản là muốn

lên đường một cách sạch sẽ.

Trên đường trở về nhà, Alfred nhiều lần nhịn không được mà nhìn về thiếu gia

đang lái xe, muốn nói nhưng lại thôi.

Thi thể của Lão Saman bị “ném” mất, thiếu gia cũng không có cách nào để thức

tỉnh ông ta.

Ngay trước lúc đó, Alfred vẫn cho rằng Lão Saman sẽ trở thành một phần trong

nhóm người kia, bởi vì điều kiện của ông ấy phù hợp, hơn nữa còn là người

thiết kế ra mười hai cái quan tài.

Nhưng sự thật lại không phải như vậy.

Cho nên, Lão Saman thật ra không phải là người được chọn trúng sao?

Bởi vì ông ta nghịch ngợm, cho nên ông ta đã mất đi bị thần chiếu cố thời cơ?

Thật sự là đáng tiếc...

Nhưng mà, lúc Alfred lật ra bản bút ký của mình, muốn gạch bỏ dòng ghi

"2/12" kia, nhưng lại ngừng bút.

Nhìn về phía thiếu gia của mình một lần nữa, phát hiện vẻ mặt của thiếu gia vẫn

bình thường như cũ, Alfred liếm môi một cái, đóng bản bút ký lại, đứng dậy, đi

đến đằng sau ghế lái, dùng một loại âm thanh rất nhỏ chỉ một mình Karen có thể

nghe được mà hỏi:

"Thiếu gia, ngài vốn có dự định sẽ thức tỉnh Lão Saman sao?"

"Ta muốn sau khi tang lễ kết thúc thì gọi ông ta dậy ăn bữa khuya."

"Ông ấy không có cơ hội này, đây là mất mác của ông, giống như cuộc đời của

ông ấy, đã mất đi cơ hội vinh quang được xuất hiện trên tranh vẽ tường."

"Vận mệnh, đã có sự sắp xếp sớm từ trước."

Câu tiếp theo là không có cách nào cưỡng cầu, Karen đã bỏ bớt đi, dù sao thì

câu đằng sau cũng sẽ tiếp nối câu này.

"Đúng vậy, thưa thiếu gia."

Alfred quay về vị trí ngồi.

Karen vừa lái xe vừa nói với Alfred: "Alfred, mở nhạc đi."

"Được rồi, thưa thiếu gia."

Hai con ngươi của Alfred bắt đầu đỏ lên, ngay lập tức, từ trong radio của xe

tang bắt đầu phát ra nhạc, đây là một bài hát buồn thư giãn, rất hợp thời.

"Những bài hát này đều do anh lưu lại sao?" Karen hỏi.

"Đúng vậy, thiếu gia, bình thường thì tôi cũng sẽ để ý đến một số bài hát mới

đang hiện hành."

"Vất vả cho anh rồi."

"Không có, thuộc hạ lúc trước cũng không làm được việc này, sau khi đi theo

thiếu gia thì dần dần tôi đã làm được, là thiếu gia ngài giúp tôi thay đổi."

"Anh cũng làm tôi thay đổi đấy, Alfred, tôi rất khó tưởng tượng, nếu như không

có anh cùng theo tôi đến Wien, thì cuộc sống của tôi sẽ trở nên như thế nào."

"Tôi nguyện ý mãi luôn được phục vụ bên cạnh thiếu gia."

"Được rồi, về sau mặc kệ tôi đi nơi nào, đều sẽ dẫn anh theo."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play