Rốt cuộc thì Derius đối với Lão Saman mà nói, giống như con của vợ trước,
chắc hẳn cũng có một chút cảm tình, ừm, dù là đứa bé này không có máu mủ gì
với ông ta.
Không có chút nào ngoài ý muốn, ngài thần tử bị đầu xe đụng ngã lăn, xe tang
lái ngang qua người của anh ta, có điều gầm của xe tang cũng đủ cao, sau khi
chạy ngang qua, Karen còn cố ý nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, ngài thần tử
đang lồm cồm bò dậy từ dưới đất.
Cổng lớn của nghĩa trang cũng không khóa lại, Karen cũng không dừng xe lại,
mà là trực tiếp lái xe tang vào, dùng đầu xe đẩy cổng lớn ra.
"Cứ tông qua như thế đấy à." Lão Saman oán giận nói.
Karen vỗ vỗ lên vô lăng, nói: "Tôi dự định thay một cái xe tang mới."
Đội trưởng nói sẽ dùng phiếu điểm để đổi một chiếc "xe hộ tống", mình không
có nhu cầu cao như đội trưởng, nhưng đổi một chiếc xe tang cao cấp thì cũng
không thành vấn đề gì.
"Ta để ý đến cái cổng chính của ta." Lão Saman nói.
"Cũng là người sắp xuống lỗ rồi mà còn quan tâm đến mấy thứ này." Karen lơ
đễnh nói, vừa thuận đường chạy xe tang vào con đường nhỏ trong nghĩa trang
vừa nói, "Đào mộ ở đâu thế?"
"Rẽ phải, ở góc Tây Bắc."
"Thích nơi hẻo lánh như thế sao?"
"Chủ yếu là do quá quen với mấy hộ gia đình ở đấy, ta sợ sau khi mình chuyển
vào thì bọn họ sẽ quá nhiệt tình, yên tĩnh một chút thì vẫn tốt hơn, ta muốn yên
tĩnh lúc nghỉ ngơi, lúc buồn chán thì tự mở cửa mà ra giải sầu."
Karen nhìn kính chiếu hậu một chút, phát hiện người của Pamirez giáo đều
đứng ở cổng nghĩa trang, không có một người nào đi theo vào, có lẽ chính bọn
họ cũng biết rõ rằng, nếu lại đi theo vào nghĩa trang thì sẽ được hưởng thụ đãi
ngộ giống Thần tử của bọn họ vào ngày hôm qua.
Đến nơi chôn cất, Karen xuống xe, Lão Saman cũng đứng ở trước mặt Karen.
Nơi này rất vắng vẻ, chung quanh đều là không có bia mộ nào, Lão Saman đứng
bên cạnh Karen, duỗi người vài cái, có lẽ ông ta cũng biết sau khi mình chui vào
quan tài thì không gian cũng rất chật chội.
Karen đề nghị: "Có muốn vào nhà vệ sinh một lần cuối không?"
"Đó là cái lời đề nghị rất hay đấy, nhưng bây giờ đã quá xa, cậu hẳn là nên dừng
xe ở chỗ cổng vào để ta chạy vào phòng giải quyết."
Karen chỉ chỉ phía trước, nói: "Tìm một góc trong bụi cỏ là được rồi, chúng tôi
quay lưng lại."
"Đây là nơi mà ta muốn an nghỉ, ai sẽ lại đi vệ sinh trong phòng ngủ của mình
chứ? Cho dù là con chó nhà cậu thì chắc nó cũng hiểu được điều này nhỉ."
"Con chó nhà tôi? Ông gặp qua nó rồi à?"
"Đúng thế, một con chó lông vàng rất thông minh, chỉ có điều là cái trán hơi
trọc một chút."
"Ngoại trừ mấy từ rất thông minh ra thì ông không có từ nào khác để hình dung
nó à?"
"Cậu còn muốn ta hình dung nó như thế nào, nói nó thông minh giống như
người à, rốt cuộc thì nó cũng chỉ là một con chó mà thôi."
"Ừm, đúng đấy, rốt cuộc nó cũng chỉ là một con chó."
Alfred giúp Pieck và Dincom khiêng quan tài của Lão Saman xuống, thả vào
trong cái huyệt đã được đào sẵn.
Lão Saman bắt đầu dạo bước quanh quan tài của mình, thỉnh thoảng ra hiệu cho
bọn người Alfred điều chỉnh góc độ của quan tài, thật ra thì cũng có rất ít người
có thể đưa ra yêu cầu này lúc chôn quan tài xuống.
Có điều Lão Saman cũng không phải cố ý lãng phí thời gian, bởi vì trong lòng
của ông ta có đủ sự dũng cảm để đối mặt với cái chết.
"Có thể bắt đầu rồi..."
Nói đến đây, Lão Saman bỗng nhiên quay đầu nhìn lại phía đằng sau,
"Không nghĩ tới, lại có một vị khách không mời mà đến."
"Ở bên ngoài nghĩa trang sao?" Karen hỏi.
"Đúng, ở bên ngoài nghĩa trang, hắn ta cũng không dám bước vào."
"Chủ giáo Bern?"
"Ừm, là hắn."
"Ông muốn đi gặp sao?"
"Đi gặp một lần đi, không thể tỏ vẻ rằng trước lúc chết mà ta còn sợ, với lại, ta
cũng có rất nhiều lời, muốn mắng vào mặt hắn."
"Vậy chúng ta ở đây chờ ông về."
"Yên tâm, sẽ không phải chờ quá lâu."
Lão Saman bước về phía trước một bước, thân hình ông ta uốn éo một cái, lập
tức biến mất.
Ở ngoài cổng nghĩa trang, đám người của Pamirez giáo đã được sắp xếp rời
khỏi, vốn chỉ còn lại một mình Derius kiên cường đứng ở nơi đó, mãi cho đến
khi một vòng sáng màu đen xuất hiện bên người của Derius, cha của anh ta
bước ra từ bên trong.
Hôm nay Chủ giáo Bern không có mặc thần bào, mà là mặc một bộ áo len màu
xám, chống một cây gậy màu nâu.
Chủ giáo Bern nhìn đứa con trai chỉ biết đứng nghệch ra ở chỗ này, thở dài mà
nói:
“Con làm như vậy, là không đủ."
"Nhưng tôi cảm thấy, chỉ có như thế này mới có thể biểu lộ sự tôn kính và tín
ngưỡng của tôi."
"Tín ngưỡng là ai, tôn kính với ai?"
"Thần Pamirez." Drius trả lời rất tự tin.
"Ha ha." Chủ giáo Bern cười, "Thế nhưng người mà con phải đối mặt, tín
ngưỡng và sự tôn kính của ông ta có lẽ đã sớm biến dạng, trên một mức độ nào
đó, ông ta thậm chí có thể được gọi là một tên phản giáo, chỉ có điều ông ta lựa
chọn cách trốn tránh mà không phải xung đột."
"Tôi có thể cảm nhận được, sự thành kính của ông ấy vẫn còn ở đó."
"Đây là điều đương nhiên, nhưng chắc chắn cũng không còn là duy nhất, đây là
chỗ con cần phải cải thiện bản thân;
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT