"Ngươi nhìn ở đây xem."
Alfred chỉ vào một dòng chữ nhỏ viết dưới tiêu đề tuyên chiến to tướng ở phía
trên:
"Bởi vì sự tồn tại của Luân Hồi Thần Giáo, phá hủy Trật Tự vốn có giữa sự
sống và cái chết, cho nên Trật Tự Thần Giáo chúng ta, tuyên chiến với Luân
Hồi!"
"Lần trước khi thiếu gia trở về, có kể lại chuyện xảy ra lúc đó cho ta nghe, cũng
đã nói lúc đó ngài ấy đã nói qua câu này, thiếu gia vẫn cho rằng, những lời này
được viết sẵn trong « Ánh Sáng Trật Tự », chắc là đã nhìn thấy nó từ trong cuốn
« Ánh Sáng Trật Tự », cho nên trong đầu mới có ấn tượng với câu nói này.
Nhưng sự thực là, trên cơ bản bên trong cuốn « Ánh Sáng Trật Tự » cũng không
có đề cập đến những việc giữa Thần Trật Tự và Thần Luân Hồi, cũng không tồn
tại việc Thần Trật Tự từng nói ra câu đó, ta suy đoán, quan hệ giữa hai vị thần
cũng không mấy tốt đẹp."
Kevin gật đầu.
"Cho nên, với một câu không tồn tại ở trong « Ánh Sáng Trật Tự » mà nói, khi
thiếu gia nói ra, mà lại trong Thần chỉ tuyên chiến của Trật Tự Thần Giáo, cũng
xem nó như lý do tuyên chiến để công bố ra ngoài."
"Uông?"
"Lúc tuyên đọc Thần chỉ, thiếu gia đang ngồi ngay trong phòng hội trường mà
lắng nghe, lúc thiếu gia nghe được câu này, có lẽ lại càng chắc chắn mình đã
đọc được câu này trong « Ánh Sáng Trật Tự »."
"Gâu."
"Ta biết, ta sẽ nói với thiếu gia, chờ tang lễ kết thúc đã."
"Gâu, uông?"
"Không thể nào, không thể nào, thiếu gia tuyệt đối không thể nào là Thần tử
Trật Tự, nếu không thì chả nhẽ mỗi ngày lão gia Dis đều đang mắng con dâu
của mình, cách hai ba ngày thì thiếu gia cũng đang tự chửi mình sao?"
"Gâu."
"Theo ta nghĩ có lẽ là do thiếu gia lựa chọn con đường Trật Tự này, bởi vì sau
khi đấng vĩ đại thật sự bước qua con đường này, hai bên đường mà ngài ấy bước
qua, sẽ nỡ rộ đóa hoa của riêng ngài."
"Gâu, gâu."
"Thật ra ngay từ lúc đầu ta xem thiếu gia thành ngươi đấy, ta nghĩ thiếu gia là
Tà Thần, cho nên dự định đi theo thiếu gia, nhưng theo thời gian dần trôi qua, ta
phát hiện Tà Thần ở trước mặt thiếu gia cũng chỉ là một con chó mà thôi."
"..." Kevin.
"Thật có lỗi, ta không phải cố ý nhằm vào ngươi, ý của ta là, Tà Thần có thể để
cho ta đi theo để phụng dưỡng, nhưng thiếu gia, có thể khiến cho ta cảm ngộ
mỗi lời nói mỗi hành động của ngài bằng sâu thẳm trong nội tâm ta, đây là việc
mà Tà Thần ngươi không làm được."
"Gâu."
"Được rồi, ngươi lại tiếp tục xem xét bản vẽ đi, nếu cần vật liệu gì thì cứ bảo
Pall liệt kê ra để ta đến chợ đen mua, chúng ta tranh thủ chế tạo ra mười hai cái
quan tài này bằng khoảng thời gian ngắn nhất."
"Uông?"
"Để ở chỗ nào sao? Cái nhà tang lễ này hình như cũng không đủ diện tích, nếu
lại phải đào thêm tầng hầm dưới nhà thì khối lượng công việc cần làm lại quá
nhiều, chủ yếu nhất là có quá nhiều thế lực trong thành phố York, vận hành một
cái trận pháp lớn như vậy thì quá thu hút tầm mắt của kẻ khác.
Sắp xếp ở trang viên Ellen thì sao, ta nhớ kỹ ở đó có một cái Khán thính phòng
phải không, vừa lúc cũng phù hợp mục đích của chúng ta."
Kevin gật đầu một cái, nâng cái chân chó lên.
Alfred cũng giơ tay lên, cùng đập tay với nó.
...
Cơm trưa đã đến giờ.
Karen thì nấu một bàn đồ ăn, mà lại có mấy món là anh chú tâm chuẩn bị.
Lão Saman lúc đầu vốn không muốn ăn cơm trưa đi ngang qua nhà bếp, sau khi
đi khỏi lại lùi lại mấy bước, ngừng lại, mở to mắt nhìn bàn ăn thịnh soạn kia.
Lúc này, ông ta mới nhận ra được rằng thì ra tên nhóc này mấy lần trước tự
mình làm mì rưới dầu, bánh sủi cảo và nồi lẩu, nhiều lắm cũng chỉ là nấu qua
loa cho mình để xong việc.
"Đưa đồ ăn cho mọi người bên kia chưa?" Karen hỏi Healy.
"Đã đưa rồi, thiếu gia, tôi cũng qua bên kia ăn."
Sau khi đồ ăn nấu xong, chia làm bốn phần, một phần thì đưa cho hai chị em
Doreen và mẹ cùng với gia sư của hai cô bé, Healy cũng ăn ở đó;
Một phần thì đưa cho Pall và Kevin; một phần thì cho Pieck cùng Dincom.
Còn lại một phần thì bày trên bàn, Alfred sau khi rửa tay ngồi xuống bàn ăn,
Karen cũng ngồi xuống, hai người đều xới cơm, cầm lấy đũa, bắt đầu dùng
cơm.
A, bên cạnh còn có một cái bát đựng đầy cơm, đũa thì được Karen yêu cầu cắm
thẳng đứng vào trong bát.
"Ừm... Khục!"
Lão Saman thì đứng ngoài cửa mà ho vài tiếng.
Karen và Alfred vẫn tiếp tục ăn, làm như không nghe thấy.
"Khụ khụ khụ!"
Karen cười nhìn về phía cửa, chỉ chỉ vào bát cơm có cắm đũa, nói:
"Vào ăn đi, một bát cơm này vốn là chuẩn bị cho ông đấy."
Lão Saman đi đến, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, nhìn xem một bàn đầy món
ngon, ánh mắt có chút u ám.
"Cậu là đang cố ý!"
"Lúc có mối làm ăn thì cơm nước tốt hơn bình thường một chút, đây là quy
định." Alfred giải thích nói.
Karen nói với Lão Saman nói: "Ăn đi, cơ thể của ông cũng không được xử lý
chống phân hủy, sau khi nằm vào quan tài không được bao lâu cũng sẽ làm bẩn
nó thôi, cũng không cần lo đến có ăn vào hay là không."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT