Fanny đang ngồi trên ghế sô pha tay cầm một tờ báo vừa xem vừa gác đêm,

thấy Karen tỉnh, cười nói: "Cậu cũng không cần gác đêm, ngài tổ trưởng ạ."

"Tôi chỉ là không ngủ được mà thôi."

Karen ngồi xuống trên ghế sô pha.

"Vậy thì tôi đi ngủ nhé?"

"Ừm, cô cứ đi ngủ đi."

Fanny đặt tờ báo xuống, đi đến bên người Karen, xoay người, dùng chóp mũi cọ

lên trên mặt của Karen một chút:

"Cậu có biết không, lúc lần trước chúng ta ở chỗ này, tôi và Peia xem cậu như

một con ngựa con mà đùa giỡn."

"Còn bây giờ thì sao?"

"Bây giờ xem cậu như một con sói hoang mà từng chút từng chút một trêu chọc,

cảm giác cũng không giống nhau, lần trước là thấy thú vị, lần này là cảm thấy

kích thích."

Fanny nói xong, lấy xuống cái vỏ sò màu xanh lam đeo trên tai mình, đặt lên

trên tai của Karen.

Karen cười cười, cầm lấy tách trà trên bàn mà uống một ngụm, sau đó cầm lấy

tờ báo mà Fanny vừa để xuống, thuận tiện hỏi:

"Đúng rồi, xe đồ ăn sao còn để ở đây?"

"Đội trưởng bảo hôm nay bọn họ không cần thêm đồ ăn." Fanny một bên lên

giường vừa nói.

Khoảng chừng hai giờ sau, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn là một màu đen, nhưng

bình minh đã đang dần đến.

Karen đứng dậy, đến bên cạnh xe đẩy lấy một ít thức ăn, lại nghe được tiếng

chuông vang lên.

Đây là Derius ở phòng đối diện đang gọi, anh ta cũng đã thức rồi sao?

Karen mở cửa, đi đến trước cửa phòng đối diện, gõ cửa trước, sau đó lại mở cửa

phòng ra, nhưng lúc chân vừa bước vào phòng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy

trực giác đang báo động, nhưng phía trong căn phòng cũng không có điều gì bất

thường.

Nhưng so với sự bình thường trước mắt lúc này, Karen càng muốn tin tưởng vào

trực giác trong lòng mình.

Cho nên, Karen cũng không tiếp tục bước vào, lập tức lui lại hai bước ra khỏi

căn phòng, tay phải tiện thể đóng cửa, tay trái đặt ở trên vỏ sò màu xanh lam

trên tai chuẩn bị thông báo cho đội trưởng.

Nhưng mà vào lúc này trước khi tay phải kịp khép cửa lại, từ bên trong khe hở

nhô ra một cánh tay bắt lấy cổ áo Karen.

Lập tức, từ trong khe cửa lộ ra gương mặt của Derius, anh ta đang nhìn Karen.

"Ta cần cậu, giúp cho ta một chuyện."

"Xin ngài trước hết hãy buông tay ra."

Derius buông lỏng tay ra, Karen để ý đến, gương mặt của anh ta sau khe cửa, vẻ

mặt như có chút biến thành màu xám, mái tóc vốn là màu vàng óng bây giờ lại

giống như vừa bị phủ lên một lớp xi măng màu xám.

"Ha ha."

Trong cổ họng của Derius phát ra một chút tiếng cười quỷ dị, buông lỏng tay ra.

Karen giả bộ như đang chỉnh lại cổ áo, sau đó lùi về sau hai bước.

Mà lúc này, cửa bị đẩy hoàn toàn vào trong, Karen nhìn thấy Derius đằng sau

cánh cửa, anh ta cũng không phải là đang đứng, mà là hai tay gác ở hai bên cửa,

tư thế kỳ dị mặt hướng xuống dưới, chân hướng lên trên.

"Tất nhiên cậu có thể báo cho đội của mình trước, xin cậu hãy thông báo nhanh

một chút, ta cần cậu giúp ta một việc."

Karen truyền một chút năng lượng linh tính vào trong vỏ sò, sau đó dùng ngón

tay gõ nhanh lên vỏ sò ba lần.

Cái vỏ sò màu xanh lam này chỉ có chức năng truyền tin một chiều, đội trưởng

có thể thông qua cái vỏ sò này mà ra lệnh cho đội viên, nhưng đội viên lại

không thể trả lời, chỉ có thể thông qua cách gõ này để thông báo vài tin đơn giản

cho đội trưởng.

"Xong chưa?" Derius hỏi, "Vào đi!"

"Ta đang đến." âm thanh của đội trưởng truyền ra từ trong vỏ sò.

Karen gật nhẹ đầu với Derius, Drius lập tức quay người, giống như là một con

nhện mà leo trên vách tường bò vào trong, Karen cũng đi đến, trông thấy trên

bàn trà có một cái khay nhỏ màu xanh, trên khay có một vầng sáng phủ ở trên,

giống như là một cái kết giới nhỏ, bên trong thì có mười viên tròn màu đen đang

trôi nổi bồng bềnh.

"Lấy một viên ra cho ta, nhanh!" Derius thúc giục nói.

Kết giới cũng không mạnh, thậm chí có thể nói rất là yếu ớt, giống như là một

cái kết giới do thần bộc tạo ra, chỉ là ở tầng bên ngoài có một chút khí tức của

trật tự đang chuyển động, Karen dung hợp khí tức trật tự của bản thân mình vào

trong, rất nhanh đã nắm giữ trận pháp.

Lập tức, kết giới bị Karen thu hồi.

"Ông!"

Derius giống như là một ngọn gió lướt qua, trong tay cầm lấy một viên màu đen

mà nuốt vào trong bụng.

"A..."

Đây không phải là một tiếng kêu thảm thiết, càng giống với một tiếng thở dài

nhẹ nhõm.

Hai tay hai chân của Derius nắm lấy vách tường, mặt và mông cùng nâng lên,

trên cả gương mặt ngập tràn vẻ hưởng thụ.

Nếu vào lúc ban ngày thì Karen thật không cách nào nghĩ đến thần tử của

Pamirez giáo lại còn có một mặt như thế này.

"Xoạch!"

Giống như là một con thạch sùng, bỗng nhiên đã mất đi lực bám trên tường,

Derius rơi từ trên tường xuống ghế sô pha, nhưng hai tay hai chân tư thế đang

bò trên tường như cũ, anh ta lúc này trông như một con rùa đen bị lật ngược.

Bóng dáng Neo lúc này cũng xuất hiện bên cạnh Karen, trên mặt của đội trưởng

có mang một cái mặt nạ màu bạc.

"Đội trưởng, anh ta bị gì vậy?" Karen hỏi.

"Trúng độc." Neo hồi đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play