"Con đang hiểu lầm cha của mình rồi, mặc dù Pamirez giáo không phải là một
giáo hội lớn, nhưng vị trí Giáo Tôn của nó cũng không dễ làm như vậy đâu.
Quá trình tất yêu để trở thành giáo tôn đó là tiến vào "Không Gian Sứ Giả", tiếp
nhận sự gột rửa từ di sản truyền thừa, được dẫn dắt bởi ký ức và cảm ngộ của
các thế hệ Giáo Tôn trước.
Nếu thật sự trải qua quá trình này,
Derius à,
Con sẽ vẫn sẽ còn là chính mình sao?"
"Ngài là đang hoài nghi lòng trung thành của con đối với Trật Tự sao?"
"Không phải hoài nghi sự trung thành của con đối với Trật Tự, chỉ là con vào
thời điểm đó, đã không còn là Derius, thậm chí, đã không thể xem như một con
người."
"Cho nên cha à, ta có cần phải cảm tạ ngài hay không, cảm tạ sự cứu rỗi của
ngài trong lúc con vẫn còn là chính mình?"
"Con vẫn là con trai của ta, là tín đồ trung thành của Thần giáo, bất luận là một
người cha hay là làm một vị Chủ giáo, ta đều sẽ cố gắng hết sức mình để che
chở cho con."
"Ha ha..."
Drius buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ áo của Chủ giáo Bern, quay trở về
phía ghê sô pha, ngồi xuống.
Chủ giáo Bern tiếp tục nói: "Đàm phán sẽ tiến hành như bình thường, con phải
xem mình như thần tử thật sự của Pamirez giáo, cố hết sức mình vì Pamirez
giáo dành thêm lợi ích trong cuộc đàm phán dung nhập này, chờ đến khi các
điều ước của cuộc đàm phán được mấy lão già trong Pamirez giáo chấp nhận,
lúc Không Gian Sứ Giả mở cánh cổng của nó ra cho Trật Tự Thần Giáo chúng
ta, sứ mệnh thần thánh của con đã chính thức hoàn thành.
Tên tuổi, sự cống hiến, và hình tượng của con đều sẽ được lưu lại và vinh danh
trong lịch sử của Thần giáo chúng ta."
"Những điều này ngài cũng không cần phải nói, tự con biết mình cần phải làm
gì."
"Ừm, ta vẫn luôn rất yên tâm về năng lực của con."
Chủ giáo Bern nhìn về phía Karen, nói: "Ta nên rời đi thôi."
"Được rồi, thưa ngài."
Karen mở cửa giúp cho Chủ giáo Bern, tiễn ông ta ra đến thang máy, chờ đến
khi thang máy đến, Karen vốn rằng chủ giáo Bern sẽ căn dặn mình vài điều gì
đó, ví như là phải giữ bí mật đại loại vậy, nhưng ông ta cũng không làm thế.
Cửa thang máy mở ra, xuất hiện bóng dáng của Richard.
Chủ giáo Bern bước vào thang máy, cửa thang máy đóng lại.
Chờ đến lúc Karen quay lại phòng mình một lần nữa, nhìn thấy Peia đang đứng
ở nơi đó: "Rất xin lỗi, Karen, cậu bây giờ cần phải vòng ra một chuyến nữa, đồ
ăn và rượu đã mang lên rồi."
"Đây là việc do tổ trưởng phụ trách sao?" Karen hỏi.
"Đúng vậy, đây là một quá trình thủ tục, chỉ là cậu cứ yên tâm, đồ ăn và rượu
đưa lên đã được nhóm của đội trưởng kiểm tra rồi, cậu chỉ cần phụ trách việc
mang vào là được, lần trước là do Fanny làm, lần này, tổ trưởng là cậu đấy."
Karen nhẹ gật đầu, một lần nữa quay trở lại thang máy, cửa thang máy mở ra,
Richard đẩy xe thức ăn vào, vô cùng trịnh trọng mà giao nó cho Karen, giống
như là đang chuyển giao một món Thần khí.
"Chú ý quan sát tình huống, không được lơ là." Karen thêm vào cho cậu ta một
chút kịch tính.
"Vâng, đã rõ!"
Richard bước từng bước với vẻ kiên định vào trong thang máy, quay người lại
một cái, tư thế đứng nghiêm.
Karen đẩy xe thức ăn vào trong phòng của Derius, trông thấy Derius đang ngồi
ở trên ghế sô pha mà ngẩn người.
Nhìn xem có vẻ không có tâm trạng để ăn uống.
Nếu như vị thần tử này thật sự nói như vậy thì Karen sẽ không chút do dự mà
đẩy xe thức ăn về phòng của mình.
"Bữa ăn đã đến, mời ngài dùng."
Derius đứng người lên, đi đến bên cạnh xe đẩy, cầm lấy một bình rượu đỏ từ
ngăn dưới cùng nhất, tự dùng đổ mở nắp chai bật cái nút bần ra, sau đó quay trở
lại ngồi lên ghế sô pha:
"Cùng uống một chút rượu với ta đi, ta không quen uống rượu với phụ nữ."
"Rất xin lỗi, trong lúc thi hành nhiệm vụ, bây giờ tôi không tiện uống rượu,
nhưng tôi có thể dùng loại thức uống khác để thay thế."
Derius nhẹ gật đầu, nói: "Được."
Karen lấy hai cái ly ra từ ngăn tủ trong phòng, một cái cái ly đặt trước mặt của
Derius, một cái ly khác thì Karen bỏ đá vào, rót thêm nước.
Drius nhấp một ngụm rượu, đong đưa ly rượu đỏ, nhìn thoáng qua Karen, nói:
"Ta rất hâm mộ cậu đấy."
"Hâm mộ tôi có thể ca ngợi Trật Tự một cách quang mình chính đại sao?"
"Đúng thế." Derius thở dài một hơi, "Đây là giấc mộng mà ta vẫn hằng mơ tới
trong suốt hai mươi năm qua, có thể ở trước mặt của tất cả mọi người, hai tay
đặt trước ngực mà lớn tiếng hô lên: Ca ngợi trật tự."
Lập tức, Derius dùng đầu ngón tay búng vào ly rượu một cái, ly rượu phát ra
một tiếng vang:
"Cậu sẽ không cảm thấy chuyện này rất buồn cười chứ?"
"Sẽ không, thứ mà chúng tôi đã quen làm, rất có thể là giấc mơ mà người khác
hằng ao ước, loại chuyện như thế này, thật ra cũng rất phổ biến."
"Đúng vậy a, cái thân phận thần tử này của ta, không phải cũng được rất nhiều
người hâm mộ hay sao, lại nói tiếp, cậu cũng sẽ cảm thấy hâm mộ sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT