Karen nhớ kỹ sau khi mình hoàn thành xong khế ước cộng sinh tối hôm qua, lúc
mở mắt ra, mình đã tự tay ôm Pall lên trên giường rồi còn đắp chăn cho nó, còn
nhớ rõ mình có nói với Alfred và Kevin rằng khế ước cộng sinh đã liên kết
thành công, nhưng bây giờ cũng không muốn bị quấy rầy, cần thời gian điều tiết
một chút.
Alfred dẫn Kevin về phòng của anh ta rồi nghỉ ngơi;
Sau đó tự mình... Vào trong phòng tắm ngâm mình à?
Mà lại, ngâm một hồi thì ngủ quên luôn sao?
Karen có chút mơ hồ mà nhúc nhích cơ thể, tạo ra một chút âm thanh dao động
của nước.
Đúng vậy, ký ức cuối cùng vào tối hôm qua của mình dừng ở lúc ngâm mình
trong bồn tắm, muốn vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa sắp xếp lại mạch suy
nghĩ, ai biết mình lại ngủ thiếp đi.
Trực giác nói cho anh biết, thời gian một giấc ngủ này của mình rất dài, với lại,
khi anh tự đánh giá lại bản thân mình, phát hiện trong cơ thể mình lại tăng thêm
mấy loại sức mạnh... Không, không phải là nhiều hơn mấy loại.
Nếu như xem sức mạnh như là nền tảng so sánh, thì trong “bồn nước linh tính”
của mình lúc đầu đã có thêm nhiều loại màu sắc phong phú hơn.
Đây là một loại cảm giác rất kỳ lạ, giống như là cảm giác bỗng nhiên có nhiều
thêm vài loại sức mạnh, sự xuất hiện của chúng vốn rất lạ lẫm nhưng lại cảm
giác rất quen thuộc.
Lý do thời gian giấc ngủ kéo dài, có thể là để chứa đầy nước lại vào trong cái
bồn nước mới này, Karen đối với việc này đã sớm có kinh nghiệm, bởi vì lúc
trước khi tu luyện thuật pháp cũng thường xuyên làm quen với việc năng lượng
bị tiêu hao.
Lúc này, Karen lại phát hiện nhiệt độ nước trong bồn tắm của mình vẫn còn ấm,
không có một chút lạnh lẽo nào, mà là nhiệt độ vô cùng thích hợp để tắm rửa.
Vốc một chút nước lên trước mặt, vậy mà Karen có thể cảm nhận ở trong đó
một luồng khí tức của Ánh Sáng.
Cho nên, cơ thể của mình trong lúc ngủ còn có thể tự sử dụng sức mạnh Ánh
Sáng để giúp mình duy trì nhiệt độ nước à?
"A..."
Karen lắc đầu cười, cũng rất tốt, thế này thì về sau lúc ngâm mình trong bồn
tắm cũng không cần sợ mình ngủ quên mà bị cảm lạnh nữa.
Từ trong bồn tắm đứng dậy, Karen cầm lấy khăn mặt lau khô cơ thể sau đó thay
quần áo.
Lúc rửa mặt, nhìn vào tấm gương đối diện, anh phát hiện mình hình như có gì
đó không giống, không phải sự thay đổi trên gương mặt, đương nhiên, dung
mạo của mình cũng hình như cũng không có chỗ nào có thể nâng cấp thêm nữa
rồi;
Sự thay đổi xuất hiện trên khí chất của mình, mặc dù cả người nhìn vẫn như cũ
rất trẻ trung, nhưng trên người lại lộ ra vẻ chín chắn, nếu như dùng phương thức
mà Karen quen thuộc hình dung thì trên cơ bản đó là sự... Nho nhã.
Nếu như thay đổi một bộ quần áo Thần bào lên trên người, đi vào trong giáo
đường, cho dù nhìn mình có vẻ rất trẻ tuổi, nhưng các tín đồ chắc đều sẽ cho
rằng mình là một vị Cha xứ mới được điều nhiệm đến đây.
Đây cũng là sự thay đổi mà sức mạnh Ánh Sáng đem đến, đối với việc này
Karen cũng cảm thấy khá hài lòng, anh vẫn luôn không quen thuộc với vẻ ngoài
"trẻ tuổi" của mình, nếu như có thể làm cho khí chất của mình trở nên thêm chín
chắn, anh ta cũng cảm thấy vui lòng.
Đi vào phòng ngủ, Karen phát hiện trên giường không có bóng dáng của Pall,
anh cũng không đi vội vã mà ra ngoài, cũng không rung cái chuông trên giường,
mà là đi vào phòng sách, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường trên vách phòng
sách, năm giờ chiều.
Dường như mình đã ngủ cả một ngày, nhìn kỹ lại ngày tháng trên lịch, còn tốt,
không có ngủ cả ngày, chỉ là ngủ một buổi sáng mà thôi.
Bên bàn đọc sách có cái bình thuỷ, dựa theo lệ cũ, sáng trưa tối mỗi ngày thì
Healy đều sẽ tới chăm thêm nước sôi cho mình.
Karen cầm lấy bình thuỷ, mở nắp chén trà ra, bên trong có bỏ lá trà ngon vào,
rót nước sôi vào trà ngon, Karen ngồi xuống sau bàn đọc sách.
Thừa dịp chờ lúc nước trà nguội bớt, Karen mở ra lòng bàn tay phải của mình,
trong lòng khẽ suy nghĩ, bên trong lòng bàn tay nổi lên một ánh lửa, thay đổi
hình dáng dựa trên suy nghĩ của mình.
Sau đó, cùng với ánh mắt tập trung vào của Karen, bên ngoài ánh lửa hiện lên
thêm một tầng sáng trắng, trong nháy mắt tạo ra một cảm giác như là “Ngọn lửa
thiêng” thần thánh.
Cũng đúng lúc này,
Bóng dáng một lão già xuất hiện ở trước bàn đọc sách của Karen.
"Ông vậy mà vẫn còn ở đây à?" Karen có chút ngoài ý muốn.
"Cậu dọn nhà rồi sao?" Ông lão cũng có chút ngoài ý muốn, sau khi nhìn khắp
bốn phía, ông ta cười nói, "Cậu cũng đem theo mấy cuốn sách của ta đến đây
rồi, vậy thì ta cũng tự nhiên sẽ đi theo đến đây.
Rốt cuộc, nơi lưu giữ dấu ấn tinh thần, là ở trong những quyển sách chứ không
phải trong căn phòng kia."
Lập tức, ông lão nhìn về phía ngọn “thánh hỏa” trong lòng bàn tay của Karen,
lúc này mới không thể tin được mà thốt lên: "Cậu... Cậu thay đổi tín ngưỡng
thành Ánh Sáng rồi sao?"
"Cũng không tính là vậy." Karen lắc đầu.
"Ta biết trong cơ thể của cậu có sức mạnh Ánh Sáng, nhưng đây là lần thứ nhất
mà ta thấy được mùi vị của tín ngưỡng Ánh Sáng trên người của cậu, cậu đã
quay đầu sà vào vòng tay ôm ấp của Thần Ánh Sáng rồi à?"
"Ông có nghĩ đến hay là không, cái thứ gọi là mùi vị của tín ngưỡng Thần Ánh
Sáng, chẳng qua là bởi vì chúng ta có một phần gì đó giống với của Thần Ánh
Sáng, chúng ta vẫn luôn xem thứ mà mình có, coi như là thứ được Thần ban
tặng, hơn nữa còn vô cùng cảm tạ điều này?"
Ông lão gượng cười, nói: "Cậu lại đang xúc phạm Thần linh rồi."
Không biết bắt đầu từ lúc nào, ông lão đã cảm thấy quen với việc này.
Karen mở ra ngăn kéo, bên trong có để mấy gói thuốc, bây giờ anh cũng không
hút thuốc, nhưng vẫn sẽ quen mang theo thuốc lá và bật lửa trên người, đồng
thời Alfred cũng sẽ thường xuyên chuẩn bị sẵn cho mình.
Cầm lấy một gói thuốc lá, nhét vào trên bàn sách, Karen hỏi: "Ông có hút thuốc
sao?"
"Có hút, đáng tiếc, bây giờ ta cũng không hút được, chỉ là chỗ thuộc địa mà bản
thân của ta chuyển đến sống có trồng cây thuốc lá rất nhiều, bản thân ta ở đó
bây giờ có lẽ rất hưởng thụ."
"Hút thuốc, có thể để cho ông cảm thấy vui vẻ sao?"
"Vui vẻ? Ta không cách nào hình dung ra được loại cảm giác này, đối với kẻ hút
thuốc lâu năm mà nói, mùi thuốc lá rất khó để gọi nó là vui vẻ."
"Đúng vậy a." Karen nhẹ gật đầu, "Đối với người không hút thuốc mà nói, lúc
đầu vốn dĩ có 10 điểm vui vẻ. Nhưng lúc hút thuốc, nicotin bên trong thuốc lá
trộm đi 5 điểm vui vẻ của ông, chỉ để lại cho ông 5 điểm vui vẻ bình thường mà
thôi, ông vì tìm kiếm thêm sự vui vẻ, sẽ hút thuốc, sau đó nicotin cho ông mượn
lại 3 điểm vui vẻ, để cho ông có thể đạt đến 8 điểm vui vẻ trong một thời gian
ngắn, sau khi khoảng thời gian ngắn ngủi ấy trôi qua, ông lại quay trở về 5
điểm, sau đó còn phải lại tiếp tục đi tìm nó để mượn.
Ông cũng sẽ không trách tội nó vì sao lấy đi 5 điểm vui vẻ của mình, nhưng lại
cảm ơn nó đã trao cho ông 3 điểm vui vẻ "Ngoài định mức", rõ ràng nó đã sớm
trộm đi thứ đáng lẽ là của ông, còn ông thì vẫn phải cảm ơn nó."
Lão già im lặng dường như cũng đã hiểu Karen đang ám chỉ đến điều gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT