Karen cũng không nhận lấy chai nước ngọt, mà là cầm lấy một chai nước ngọt
khác:
"Đồ mở nắp chai ở đâu?"
"Tên nhóc này."
Lão Saman nốc một ngụm lớn nước ngọt, nấc một cái, nói: "Thật sự ta cũng
không hiểu cái thứ này có gì ngon, uống rượu vẫn ngon hơn."
"Đáng tiếc, tôi cũng không mang rượu."
"Ta chỉ đang nhắc nhở cậu lần sau nhớ mang rượu đến."
"Để tôi đưa cho ông vài bình cồn công nghiệp, ông tự pha vào nước mà uống,
cái đó tiện lợi hơn nhiều."
"A, vậy lần sau cậu đến thì ta phải trèo ra từ trong mồ ra mà mở cửa đấy."
"Ha ha, tôi biết mà, làm sao mà ông ăn nhanh đến thế, mỗi đêm ông đều mở tiệc
nướng ngoài trời với mấy hộ gia đình ở đây phải không?"
"Còn không phải..."
"Là do tôi ăn." Tiếng của Neo vang lên từ ngoài cửa.
Karen nhìn thấy Neo, cười cười, không có hô lên chào đội trưởng, mà là chủ
động cầm lấy đồ mở nắp chai khui một chai nước ngọt đưa cho Neo.
Lão Saman chỉ chỉ Neo, nói: "Là do anh ta đấy, mỗi ngày đều đến chỗ của ta ăn
chực cơm tối, mà lại còn ăn rất nhiều, lần nào cũng không giành ăn lại anh ta
được!"
Karen nói: "Vậy lần sau tôi đem đến vài bình rượu ngon để ở chỗ này của ông."
"Tên nhóc thúi này, chả nhẽ ta không xứng để uống rượu của cậu à!"
"Chỉ ăn có một bữa mỳ ống của ông mà thôi, nhớ kỹ đến tận bây giờ, còn muốn
tôi mời ông uống rượu à?"
"Chăm sóc lẫn nhau thôi mà, a, đúng, lâu rồi nhà tang lễ của cậu không đến đây
nói chuyện làm ăn, buôn bán không được tốt à?"
"Hồi trước còn đang sửa chữa."
"Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng nhà tang lễ của cậu đóng cửa rồi đấy."
"Không phải của nhà tôi."
"Pavaro cũng chỉ có hai đứa con gái, lại không có con trai, chả nhẽ sản nghiệp
sau này không phải của cậu hết hay sao?
Nếu là Pavaro phải đi trước, đừng nói gia sản và con gái, ngay cả vợ đều phải
nhờ cậu chăm sóc đấy."
"Ông đang nói mò lung tung gì đấy."
"Cái này cũng đâu có hiếm gặp, ông chủ của nha tang lễ Kuchis không phải
cũng đi trước rồi sau đó bà chủ và tên làm công cùng ngủ trên một cái giường
hay sao, cái này rất bình thường."
Karen bắt đầu ở xem xét bốn phía xung quanh.
"Cậu đang tìm cái gì đấy?" Lão Saman hỏi.
"Đang tìm đống cồn công nghiệp mà ông giấu trong nhà, tôi nghi ngờ ông có
uống."
"Bỏ đi bỏ đi, tôi chỉ đang chúc phúc cho cậu thôi."
Neo mở miệng hỏi: "Bữa tối lúc nào thì chuẩn bị xong vậy."
Lão Saman nghe nói như thế, giận mà không có chỗ để trút, lập tức chuẩn bị
thọc lại một câu, nhưng vừa lúc nghe Karen nói:
"Lập tức xong ngay thôi, tôi tự mình xuống bếp."
Tài nấu nướng của Karen tự nhiên không cần phải nói, trời vừa sập tối, ở trên
bàn ăn phía ngoài đã bày bốn món ăn một món canh, mỗi một món ăn đều nấu
rất nhiều.
"Ách..."
Lão Saman ngồi ở trên ghế đẩu, nhìn xem những món ăn mà ông ta chưa từng
thấy qua nhưng lại cảm thấy rất ngon mắt, vô ý thức cảm khái nói: "Nếu ta là bà
chủ thì ta cũng muốn ngủ chung giường với cậu đấy."
Karen đi tới, cởi tạp dề ra, nói: "Gia vị trong nhà bếp của ông nếu có thể phong
phú hơn một chút thì đồ ăn có thể sẽ còn ngon hơn nữa."
Neo cầm lấy cái nĩa, kẹp một khối thịt bò nạm đưa vào trong miệng:
"Hương vị rất không tệ."
Lão Saman cũng không chịu thua, lập tức cầm lấy đĩa chọt một cái.
"Ừ, xem như không tệ."
Karen kéo một cái ghế đẩu qua, từ từ ngồi xuống bắt đầu ăn.
Sau hai mươi phút, lúc đầu Karen vốn cho rằng mình nấu hơi nhiều, lại cảm
thấy có vẻ ít.
"Để tôi đi nấu thêm một ít?"
"Không cần." Neo nói.
Lão Saman kinh ngạc nói: "Ha ha, khó thấy đấy."
Neo còn nói thêm: "Chờ một lát rồi ăn bữa khuya đi."
Lão Saman liếc mắt nhìn Neo một cái: "Ta còn định nói khẩu vị hôm nay của
anh lại kém đến thế sao."
"Tôi đi thăm Irina một chút, vừa lúc đi tản bộ." Neo đứng người lên đi ra phía
hàng mộ bên ngoài.
Karen thì chuẩn bị dọn dẹp chén đĩa, trong phòng nhỏ của nhân viên quản lý chỉ
có từng đó chén đĩa mà thôi, không dọn dẹp trước thì lát nữa cũng không có
chén dĩa để dùng cho bữa khuya.
Thái độ của Lão Saman bỗng khác thường mà cầm lấy chén đĩa, nói: "Cậu đi
tản bộ cùng với anh ta đi, để ta dọn dẹp."
"Chả nhẽ ngài mai mặt trời mọc lên từ phía Tây à?"
"A." Lão Saman cười lạnh nói, "Ta là sợ cậu không thấy được mặt trời mọc
ngày mai thôi."
"Rủa tôi sao?"
"Khó nói, đúng, đồ ăn cũng nấu cũng không tệ, đồ ăn hương vị rất mới lạ, ta
vốn dĩ còn cho rằng mình sẽ ăn không quen, ai biết vậy mà ngon đến thế."
"Có một ngày, heo trong một trại nuôi heo ở Wien bỗng nhiên tuyệt thực."
"Ừm?"
"Sau đó bà chủ bỗng chửi rủa ông chủ có phải đem nhầm đồ ăn của người trong
nhà cho heo ăn hay không."
"..." Lão Saman.
"Tốt, nếu ông đã muốn dọn dẹp thì dọn dẹp đi, tôi cũng đi tản bộ."
"Này, tên nhóc."
"Còn có việc gì?"
"Ta sắp về hưu."
"Chúc mừng ông."
"Nếu như sau này mỗi ngày khi trời tối cậu đều đến nấu ăn cho ta, chờ đến sau
khi ta về hưu, mấy thứ đồ cũ với đồ gia dụng trong nhà cộng thêm mấy cái thứ
linh tinh kia, ta sẽ đều để lại cho cậu, thế nào, trao đổi này nghe cũng lời đấy
chứ?"
Thấy Karen nãy giờ không nói gì, Lão Saman thúc giục nói:
"Cậu còn do dự cái gì?"
Karen đáp lời: "Đang do dự dùng cách gì để từ chối ông tinh tế một chút."
"Cút!"
Karen cười đi xuống bậc thang, đi vào sâu trong nghĩa trang, nhưng khi anh đi
đến trước bia mộ của Irina, lại phát hiện Neo cũng không ở nơi này.
Đội trưởng đi trước rồi sao?
Karen lại tìm một hồi, phát hiện Neo đang đứng trước một bia mộ cách rất xa
chỗ của Irina, nhìn thấy cảnh tượng này, Karen cắn môi một cái, nhưng vẫn là
chủ động đi tới.
Đây là... bia mộ của ngài Pavaro, bên cạnh là bia mộ của bà Annie, đương
nhiên, tên trên bia mộ cũng không phải là tên thật.
"Đội trưởng, anh tại sao lại ở chỗ này."
"Đoạn chữ viết này, rất có ý nghĩa." Neo chỉ chỉ vào bia mộ trước mặt, thì thầm,
"Cảm tạ ngài, để cho ta nhìn thấy ánh sáng chân chính."
"Đúng vậy đội trưởng, rất có hàm ý."
"Trên cái bia mộ bên cạnh cũng có một đoạn, cậu cùng đọc lên đi."
"Được rồi, đội trưởng." Karen tiến đến trước mộ bia, niệm lên, "Cảm tạ ngài, để
ta gặp được sự dịu dàng của biển cả."
Neo mở miệng nói: "Vợ của ông ta không tức giận sao, để bia mộ của họ gần
nhau như thế?"
Nghe được lời này, Karen trầm mặc một hồi, lập tức đứng người lên, nói: "Là
bà ấy tự yêu cầu."
"A."
Lúc này, trong đầu của Karen hiện lên đoạn đối thoại với Karen lúc an táng cho
Irina:
...
"Thẩm Phán Quan Pavaro, đi vào lúc nào."
"Đã đi từ rất sớm."
"Cho nên, tang lễ là do cậu sắp xếp sao?"
"Đúng thế."
...
Neo quay người, đi hướng đến vị trí bia mộ Irina, Karen đi theo sau.
Đi tới, Neo mở miệng nói: "Có một tên tội phạm truy nã tên là Luke, gần đây
vừa bị phát hiện, ta để cho Wind theo dõi hắn, hai ngày sau sẽ triển khai vây
bắt."
"Hắn là một tên phán quyết quan."
"Ừm, cho nên sẽ phản kháng rất dữ dội, chắc là sẽ không bắt sống được."
"Đội trưởng, tôi có một lời thỉnh cầu."
"Nói."
"Tôi muốn tham gia lần vây bắt này."
"Hắn là một phán quyết quan."
"Tôi biết."
"Sau đó thì sao?"
"Tôi vẫn là muốn thử xem."
Neo ngồi xuống trước bia mộ của Irina, đưa tay sửa sang lại hoa hồng trắng
đang nở rộ xung quanh;
Chốc lát sau, anh ta đáp lại một tiếng:
"Được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT