Karen mở bao lấy ra hai vạn năm trăm phiếu trật tự, đặt tất cả trước mặt Alfred.
Trong này gồm có tiền thưởng của nhiệm vụ bảo vệ, tiền thưởng của việc giải
quyết đêm đó, tiền thưởng khi giao nộp tiền đồng, và cả tiền thưởng bên trong
hộp quà mà Ophelia ban cho. Tất cả đều được nhận và phân phối dưới hình thức
tổ đội.
Tuy nhiên, một nửa là nhờ đêm đó bán "chiến lợi phẩm" ở chợ đen. Hơn nữa,
nó còn không bao gồm khẩu sủng ngắn Sava 7 mà sau khi Fanny cải tiến tốt sẽ
giao cho anh, và một số loại thuốc chữa bệnh mà bản thân Karen muốn.
Điều này cho thấy giáo hội Kỷ Luật ban thưởng keo kiệt thế nào, đồng thời
cũng cho thấy tiểu đội chó săn này của Neo mạnh mẽ ra sao.
Có lẽ so với tiền thưởng từ nhiệm vụ, bọn họ càng quan tâm việc mượn thời cơ
chấp hành nhiệm vụ để quang minh chính đại kiếm thêm thu nhập hơn.
"Oa…." Alfred nhìn thấy nhiều phiếu trật tự như vậy thì hỏi, "Thiếu gia, trợ cấp
của tiểu đội Trật Tự Chi Tiên nhiều như thế ạ?"
"Là do lần sắp xếp hồ sơ này tiểu đội của Neo khác với những đội còn lại."
"Hoá ra là như thế."
"Được rồi, tôi đi xem bọn Pall thế nào."
Karen rời khỏi thư phòng, đi về phía đối diện đẩy cửa phòng ngủ ra, anh phát
hiện chỗ này cũng có bố cục gian phòng như vậy, chỉ có điều nhỏ hơn phòng
ngủ chính rất nhiều. Kelvin đang ngồi xổm ở đấy, trông thấy Karen đã trở về
liền chủ động chạy lại gần dụi dụi vào đùi Karen muốn được xoa đầu.
Sau khi vuốt ve đầu cún, Karen hỏi:
"Sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Gâu! Gâu! Gâu!"
"Ta nghe không hiểu."
Kelvin cũng không quá bất ngờ, thậm chí còn lộ ra nụ cười thấu hiểu lòng người
của cún.
Lúc Karen đưa tay mở cánh cửa bên trong của gian phòng lại phát hiện nó bị
khoá, Karen vừa chuẩn bị gõ cửa:
"Meo!"
Tiếng mèo kêu vang lên.
"Cách!"
Tiếng mở khoá.
"Bang!"
Cánh cửa mở ra.
Karen đẩy cửa bước vào, phát hiện bên trong toàn là sương mù, mà cách bài trí
của gian phòng ngủ này cũng rất thú vị. Nơi vốn nên là phòng ngủ hóa ra lại là
một phòng tắm lớn, trên sàn lát gạch men sứ, còn phòng ngủ thật sự thì nằm
trong góc.
Điều này được thiết kế dựa trên hoàn cảnh đặc biệt của Dora và Doreen. Đối
với họ, phòng tắm có ích hơn, thuận lợi cho việc di chuyển và dọn dẹp.
Chỉ là lúc này phòng tắm đang được sử dụng, có rất nhiều người, hơn nữa người
bên trong đều trong trạng thái ở trần.
Dora và Doreen ngâm mình trong hồ nước xanh lam, mà phu nhân Lake và
Healy ở bên cạnh, thân thể không mảnh vải đang giúp họ chà lưng.
Bởi vì Healy đang ngồi xổm, lại không có quần che chắn cho nên hai thứ kia
trông có vẻ còn trắng và tròn hơn so với suy đoán.
Điều khiến Karen bất ngờ chính là cùng một bộ dáng ngồi kỳ lưng nhưng chỗ
kia của phu nhân Lake lại không bị hạ thấp đi.
Lúc này, Karen giống như đang đi lạc vào phòng tắm nữ.
Người bên trong có vẻ sửng sốt, bối rối nhìn về phía Karen đang đứng ở cửa.
Dora và Doreen tận hưởng cảm giác thoải mái mà bồn tắm thuốc mang đến, đối
với những bộ phận thân thể này bọn họ không có khái niệm che giấu riêng tư.
Dù sao trong nhiều năm qua, thân thể họ luôn ở trong tình trạng thối rữa, do đó
việc che chắn chẳng có tác dụng gì.
Trái tim của hầu gái Healy sớm đã được rèn luyện, người chết trong nhà, người
chết cõng người chết trong nhà, mèo trong nhà biết nói chuyện,... Tất cả những
điều ấy đủ để cô cảm thấy việc bị cố chủ lão gia khinh bạc biến thành chuyện
chẳng có gì đáng nói, không, thậm chí nó còn là một vấn đề rất bình thường!
Về phần phu nhân Lake, lúc đầu bà cũng giật mình, theo bản năng muốn hét
lên, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế và không làm gì để che đậy, tiếp tục giữ
nguyên tư thế trước đó để lau lưng cho con gái một cách bình thường.
Cảm nhận của phu nhân Lake về Karen cực kỳ phức tạp, bởi vì trên người
Karen có bóng dáng của chồng bà. Tuy nhiên bà đối với Karen vẫn là cảm kích
chiếm phần lớn, vì vậy bà không hy vọng để Karen phải xấu hổ.
Karen không hề kinh hoàng, cũng không hề hoảng hốt mà rất tự nhiên nói:
"Tôi về rồi."
"Thiếu gia, mừng ngài trở về."
Healy tính xoay người chào hỏi Karen, lại phát hiện mình không thể nên đành
quay lưng lại, nhưng như thế càng cảm thấy không đúng.
"Ngài đã vất vả rồi."
Phu nhân Lake lịch sự đối mặt với Karen mỉm cười.
Karen gật đầu rồi đóng cửa phòng tắm.
Anh cứ tưởng sẽ rằng tắm cho Dora và Doreen như trước kia, ai ngờ mọi người
đều cởi hết quần áo.
"A, Karen của ta, có đẹp mắt không?"
Pall nhảy lên vai Karen hỏi.
Karen thành thật trả lời, "Đẹp."
Vô tình nhìn thấy thì cũng là nhìn, cái này chẳng có gì cần phải che giấu. Một
màn vừa nãy quả thật khung cảnh rất đẹp, có cảm giác mông lung mờ ảo về
nghệ thuật bức tranh vẽ cơ thể người.
Pall vừa cười vừa nói:
"Cậu xem, có phải ta rất tốt với cậu không?"
Vừa rồi cửa bị khóa, nhưng có một con mèo không chỉ mở được khóa mà còn
mở được cửa. Nếu đợi cho đến khi có người bên trong đến mở, chắc chắn nó sẽ
không có khung cảnh này.
Karen mỉm cười với Pall: "Tôi có một tin vui muốn nói với cô."
"Ồ, tin gì vậy?" Pall chớp đôi mắt mèo màu hổ phách.
"Đi, chúng ta đến thư phòng nói."
Karen đưa tay nhấc Pall lên rồi bước ra ngoài, Kelvin lè lưỡi thích thú chạy theo
sau.
Một lát,
Trên bàn làm việc, một con mèo ôm đầu hét lên:
"Meo meo meo!!!!!!!!!!!!"
"Karen, ta sẽ giết cậu, sẽ giết cậu, dù có là Dis thì cũng không thể ngăn cản
được ta đâu!!!"
"Đám hậu nhân hỗn trướng của Ellen gia tộc kia, ta muốn diệt tộc, ta muốn
tuyệt hậu!!!"
"Tên khốn khiếp của đảo Ám Nguyệt kia vậy mà dám bố trí ta như thế, ta nhất
định phải đến đảo Ám Nguyệt để đào mồ khai sơn cho hắn!!!"
Pall rơi vào trạng thái điên loạn, dùng móng vuốt cào cào bàn làm việc một
cách điên cuồng.
Karen ngồi trên ghế nhìn cô cuồng loạn.
Nếu như không có cảnh tượng lúc nãy, anh còn muốn giấu Pall, nhưng nếu Pall
đã tốt với anh như vậy thì anh làm sao có thể nhẫn tâm giấu được ha?
Nhìn thời gian, Karen thấy không sai biệt lắm mới nói:
"Trưa nay làm mì cá chép."
"..." Pall
Sau một phút dừng lại ngắn ngủi, vuốt mèo của Pall vẫn đang cào trên mặt bàn:
"Đây không phải chuyện mà chỉ cần một phần mì cá chép cũng có thể cho qua
đâu!"
"Thêm một phần canh chua cá."
Pall thu hồi móng vuốt, bắt đầu dùng chân chà chà mặt bàn:
"Ngay cả khi thêm một phần canh chua cá cũng sẽ không thể hoàn toàn nguôi
giận được…"
Ở bên cạnh, Kelvin ngồi dưới đất nâng chân chó lên che mặt mình.
"Hôm nay tôi đã bảo Alfred mua thêm vài con, có thể làm món cá Squirrel."
Pall lập tức yên tĩnh trở lại, ngồi xuống trước mặt Karen, nâng móng vuốt vẫy
vẫy với anh, trông giống như mèo thần tài:
"Đến, Karen của ta, bà của bà của bà của bà cậu rất yêu cậu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT