Peia nói: “Thu hoạch lần này rất phong phú. À, đúng rồi, lúc nhặt chiến lợi

phẩm, tôi nhìn thấy một khẩu súng pháp thuật ngắn rất tốt.”

“Có hình số gì?”

“Khẩu Sava 7, nếu đổi ở cửa hàng thần giáo thì chắc tầm khoảng 5000 phiếu

trật tự.”

Fanny nói: “Khẩu súng này cho Karen đi.”

“Đương nhiên, tôi có ý định như vậy. Tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu ấy

cầm một khẩu súng ngắn trong trang bị cơ bản chạy qua chạy lại đâu.”

Fanny nhìn về phía Karen, nói: “Tôi sẽ giúp cậu hoàn thiện việc cải tiến và

thăng cấp, đồng thời làm thêm đạn pháp thuật đặc thù do tôi tự chế tạo. Tôi

không thu phí dịch vụ của cậu, chỉ lấy chi phí vật liệu, đại khái tầm khoảng

1200 phiếu trật tự.”

“Được, cảm ơn.” Karen nhẹ gật đầu.

“Đừng khách sáo.”

Mặc dù Karen vừa cứu được tính mạng của Fanny, nhưng không thể lấy cái này

làm điều kiện, bởi vì trong tiểu đội giúp đỡ lẫn nhau, thậm chí cứu mạng đều là

việc đương nhiên phải làm.

Về phần đội viên giúp đỡ lẫn nhau, có thể dùng tình cảm, nhưng một khi dính

dáng đến phiếu điểm thì nhất định phải tính toán rõ ràng, đây chính là quy định.

Peia an ủi: “Yên tâm, yên tâm, lần này những đồ vật chúng ta không cần đến

đều mang bán ở chợ đen đổi lấy tiền mặt. Mỗi người chúng ta chắc chắn ít nhất

có thể được chia một vạn phiếu trật tự. Con rết mặt người màu vàng kia từ đầu

đến đuôi đều là tài liệu quý giá.

“Nhiều như vậy?” Karen hơi bất ngờ.

Một người ít nhất có thể được chia một vạn phiếu trật tự, vậy cả một tiểu đội thì

sao? Phải biết đây là sau khi đã loại ra những đồ vật mà mọi người trong đội

cần đến mới đổi ra tiền mặt. Ví dụ như khẩu súng ngắn pháp thuật Sava 7 mà

lúc trước bọn họ nói đến, bởi vì Karen cần nên sẽ đưa luôn Karen mà không đi

bán thành tiền.

“Mặt khác, phần thưởng do chấp hành nhiệm vụ bị động lần này chắc là cũng

không ít. Nhìn ý của cấp trên khen thưởng thế nào vậy, hy vọng đừng quá keo

kiệt.” Peia cười nói.

Fanny nói: “Bây giờ chúng ta đang ở thành phố York, không giống như trước

đây phải tiếp nhận nhiệm vụ của người khác, lại còn bị chia lãi trung gian. Bọn

họ cũng không dám làm rõ ràng như vây, cho nên chắc chắn lợi ích sẽ lớn hơn

trước kia rất nhiều.”

Peia xúc động nói: “Đúng vậy, thành phố York, chỗ tốt, tốc độ kiếm phiếu điểm

cũng nhanh hơn rất nhiều. Như vậy chúng ta sẽ phát triển nhanh chóng hơn.”

Mối liên hệ giữa phiếu điểu và sự phát triển của bản thân đối với Karen vẫn

luôn không quá chặt chẽ.

Đương nhiên, đây không phải bởi vì anh có bao nhiêu điểm đặc biệt, cũng

không phải vì anh thanh cao như thế nào, càng không phải nói rõ quan hệ giữa

phiếu điểm và sự phát triển của bản thân có tác dụng không rõ ràng. Mà là bởi

vì không ai giống như anh, trong nhà nuôi hai thú cưng có thể giúp anh cởi bỏ

phong ấn của pháp thuật cao cấp thích hợp

Đồng thời, thỉnh thoảng anh còn có thể dựa mặt, ví dụ như chiếc nhẫn trên tay

anh kia, Lemar không những không thu tiền của anh mà ngược lại anh còn kiếm

thêm được 500 phiếu vực sâu.

Thật ra con đường trưởng thành này của anh càng xa xỉ hơn, có một số điều

kiện thậm chí không thể dùng phiếu điểm để tích góp được.

“Tôi muốn đi ngủ trước.” Karen nói.

Sau khi nằm dài trên giường, anh cảm giác một sự mệt mỏi đến từ sâu trong tinh

thần.

“Cậu ngủ đi, ngoan.” Fanny cho Karen một cái hôn gió.

Karen nhắm mắt lại, bắt đầu đi ngủ.

Giấc ngủ này rất dài, bởi vì anh đã bỏ qua, hoặc phải nói là anh không ý thức

được một việc. Mặc dù tối hôm qua sử dụng Hải Thần chi giáp và Ám Nguyệt

chi nhận nhưng vẫn trong phạm vi có thể khống chế được, thật ra sự tiêu hao

lớn nhất chính là lúc ý thức của anh thông qua đồng xu Varax để tiến vào bên

trong không gian cấm kia.

Mặc dù chỉ trong thời gian rất ngắn, đội trưởng nói không đến một phút đồng

hồ, nhưng mức tiêu hao này lại là khiến người ta không ngờ tới.

Cho nên, khi Karen tỉnh lại, anh phát hiện mức độ ánh sáng ngoài cửa sổ không

khác gì so với lúc anh mới đi ngủ, ngay cả vị trí của mặt trời cũng không có gì

thay đổi. Điều này khiến anh hơi hoảng hốt, tưởng rằng mình chỉ chợp mắt một

lát thôi.

Ngồi dậy, nhìn thấy bên cạnh mình là Peia cũng đang ngủ say, cô không thích

mặc quần áo đi ngủ.

Karen cứ như vậy nghiêng đầu, ngây người.

“Nếu như Peia biết cậu nhìn cơ thể của cô ấy mê mẩn như vậy, sau khi tỉnh lại

cô ấy chắc chắc sẽ rất vui vẻ.” Fanny đi ra từ phòng tắm nói.

Karen lắc đầu, vừa nãy anh không phải đang đánh giá cơ thể của người khác:

“Tôi cảm thấy hơi choáng váng đầu.”

“Váng đầu là bình thường, cậu đã ngủ một ngày một đêm. Cho nên pháp thuật

ngày hôm qua làm ảnh hưởng đến cơ thể nhiều như vậy à? Thế lần sau sẽ cân

nhắc thời cơ anh ra tay.”

“Không phải vấn đề đó, là do nguyên nhân khác.” Karen giải thích: “Không ảnh

hưởng chiến đấu.”

Anh không muốn để Fanny hiểu lầm mà lúc bố trí đội hình chiến đấu sẽ xếp

mình về phía sau. Không phải anh muốn chém giết ở phía trước mà là không hy

vọng tiểu đội đánh giá thấp thực lực của mình dẫn đến lúc chiến đấu không tận

dụng hết mọi nguồn lực để tăng khả năng chiến thắng.

Vào đúng lúc này chuông cửa vang lên.

Fanny đi mở cửa: “Được, biết rồi.”

Ngay lập tức, Fanny đi đến bên cạnh giường, nói: “Tiểu thư Ophilia cực kỳ lo

lắng cho anh. Hình như hôm qua cô ấy muốn gọi anh đi ăn khuya, kết quả là

anh vẫn đang ngủ. Bây giờ cô ấy muốn gọi anh đi ăn điểm tâm.”

“À, được.”

Ngủ lâu như vậy, Karen cũng cảm thấy đói bụng.

Sau khi rửa mặt và thay một bộ quần áo, Karen đi đến căn phòng đối diện rồi

nhấn chuông cửa, người ra mở cửa là một hầu gái trẻ tuổi.

“Karen tiên sinh? Vâng, mời vào. Tiểu thư đang chờ ngài.”

Karen đi đến, nhìn thấy Ophilia mặc trang phục truyền thống của đảo Ám

Nguyệt, hai tay chống trên ghế salon, chân vắt chéo nhìn Karen đang đi tới.

Ngoài ra, Karen chú ý đến hôm nay trong căn phòng này có hai toa ăn.

“Karen tiên sinh ngủ lâu thế?” Ophilia hỏi.

“Ừm.”

Karen cầm đĩa lên, bắt đầu gắp đồ ăn.

“Hôm qua... Không phải, chuyện xảy ra ngày hôm đó là do thần khí Varax phải

không?”

“Ngài không nhận được thông báo hay sao?” Karen gắp đầy một bàn đồ ăn sau

đó ngồi xuống.

“Có, nhưng rất mơ hồ.”

“Đúng vậy, là đồng xu Varax - cội nguồn của Tội Ác.”

“Ồ, hóa ra là vậy. Thật là mạo hiểm, cũng thật là đáng tiếc. Thật ra hôm đó tôi

rất muốn cùng các anh đi giải quyết vấn đề.”

“Thân phận của ngài không phù hợp.” Karen nói.

“Chỉ đành tìm cơ hội lần sau vậy.” Trong lời nói của Ophilia có hàm ý.

Nhưng Karen không hỏi thêm, bởi vì anh biết rõ, cho dù là một số thế lực mà

giáo hội cảnh giác, đồng thời không cho phép họ ra ngoài, nhưng bọn họ sẽ biết

điều ở yên trong nhà như vậy sao? Chỉ là trên cơ bản nếu không quá đáng quá

thì mọi người đều biết rõ trong lòng mà không nói ra ngoài mà thôi.

Karen ăn bốn đĩa thức ăn, bụng đã no căng rồi.

“Hôm nay ngài phải tham gia hội nghị chính thức phải không?”

“Đúng vậy, các anh cũng cần đi cùng tôi. Đúng rồi, tôi sẽ từ chối yêu cầu thay

đổi tiểu đội bảo vệ của thần giáo, tiếp tục để các anh bảo vệ.”

“Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo, đây là việc đương nhiên.”

Karen đứng dậy nói: “Ngài dùng bữa sáng, tôi xin phép về trước, chờ lát nữa

cùng ngài đi đến phòng họp.”

“Anh đẩy một toa ăn về đi.”

“Như vậy có được không?”

“Như anh thấy đấy, hôm nay tôi chuẩn bị hai toa ăn.”

“Cảm ơn tiểu thư đã hào phóng.”

Karen đẩy toa ăn về tới căn phòng của mình.

Fanny nhìn thấy, hét to: “Trời ạ, cậu đẩy toa ăn về luôn à!”

“Hôm nay cô ấy chuẩn bị hay toa ăn.”

“Yên tâm, tôi sẽ giúp anh nghĩ tên cho em bé.”

Ngay lập tức Fanny đi đến bên cạnh chiếc giường, vỗ một cái vào mông của

Peia:

“Bốp!”

“Dậy đi, ăn đồ ngon nào!”

***

Trong không gian phong cấm, Loya ngồi ở trên tấm bảo vệ của mình, vừa ngân

nga bài hát, vừa đung đưa hai chân qua lại.

Cùng lúc đó, bóng dáng dịu dàng của một cô gái xuất hiện trước mặt cô, cô là

khí linh của một cây đàn hạc, chính là món quà mà Hải thần tự tay làm để tặng

cho tình nhân của mình là Mills.

“Loya, hôm nay em vui vẻ quá nhỉ?”

“Đúng vậy, chị Lonidale.”

“Vì sao thế?”

“Bởi vì em nằm mơ thấy anh trai của em đến thăm em đấy.”

“Tốt quá, không phải khí linh nào cũng có thể nằm mơ đâu.”

“Đúng rồi, ngay từ đầu em cũng không nhận ra là anh ấy đến, còn phải thử gọi

mấy lần mới chắc chắn là anh ấy.”

“Ồ? Là bởi vì em đã quên mất hình dáng của anh ấy rồi ư?”

“Không phải đâu, bởi vì anh ấy đeo một chiếc mặt nạ màu bạc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play