"Đi thôi."

Karen đi theo Vanni và Peia vào thang máy, thang máy di chuyển đến bãi đậu xe

dưới tầng hầm, một chiếc xe thương gia hạng VIP lái ra. Lúc Karen đến thành

phố York vào ngày đầu tiên, người của trang viên Ellen cũng dùng loại xe này

để đón anh.

Peia lại xe, còn Vanni và Karen thì ngồi phía sau.

"Có khẩn trương không?" Peia hỏi Karen, "Dù sao đây là lần đầu cậu chấp hành

nhiệm vụ."

Karen lắc đầu: "Tôi cảm thấy vẫn ổn."

"Cứ cư xử bình thường. Dưới tình huống thông thường, chưa từng có đoàn đại

biểu nào sẽ cho chúng ta nhìn sắc mặt."

"Được, tôi đã hiểu."

Xe chạy tới bến tàu, đậu trong bãi xe nội bộ.

Vanni xuống xe đi làm công tác giao tiếp.

Peia thì đi phía sau, lấy ra một chai soda từ tủ lạnh, đầu ngón tay hướng về phía

Karen:

"Ba."

Sau đó dùng phương thức cực kỳ phóng khoáng để uống nước, một hơi uống

hết một lon.

"Cậu có muốn uống không?"

"Tôi không khát."

"Được rồi, tôi đi nghỉ ngơi trước, cậu cũng ngủ một giấc đi, còn lâu tàu mới cập

bến."

"Được."

Peia đem ghế của mình ngả xuống, một lúc sau lập tức có tiếng ngáy, không

phải là giả vờ, vì Karen biết những người phân bổ năng lượng tốt sẽ dễ dàng

chìm vào giấc ngủ.

Karen cũng ngả ghế mình, nằm nhắm mắt lại.

Giấc ngủ kéo dài đứt quãng, cứ cách một khắc đồng hồ hoặc 20 phút Karen sẽ

giật mình thức giấc một lần, nhìn Peia đang ngủ say bên cạnh rồi lại nhìn tình

huống bên ngoài.

Bởi vì trong lòng có vướng bận nên không cách nào ngủ ngon.

Cuối cùng, khi thức dậy lần cuối, Karen thấy Peia đã dậy, đang đứng bên ngoài,

còn Vanni thì đang đứng đối diện với cô, cả hai dường như đang trao đổi với

nhau điều gì đó.

Karen nhất thời có chút xấu hổ, lập tức thu hồi ghế, mở cửa xuống xe.

"Yo, cậu tỉnh rồi." Peia cười nói.

Vanni nói: "Tàu đã đến nơi, đang được dẫn vào cảng. Khoảng nửa giờ sau đoàn

đại biểu sẽ xuống tàu".

"Vậy thì bây giờ chúng ta..." Karen hỏi.

Vanni nâng cái túi trong tay lên: "Tất nhiên là bây giờ chúng ta sẽ ăn cơm."

Sau đó, Peia và Vanni ngồi xuống bên cạnh xe bắt đầu ăn.

Karen cầm phần của mình ngồi xổm đối diện họ, kết quả là vì Vanni đang mặc

váy nghề nghiệp ngắn nên Karen lại đứng dậy cùng ngồi xổm bên cạnh các cô.

Vanni hiếu kỳ nhìn về phía Karen, hỏi: "Sao thế, tôi làm ảnh hưởng đến cậu rồi

à?"

"Không có." Karen một bên dùng nĩa ăn gà rán, một bên lắc đầu.

"Muốn xem không? Không sao đâu." Vanni nói, "Cậu có thể yêu cầu tôi tạo

dáng tùy thích."

Peia nghi ngờ nói: "Hoá ra cậu thích dạng như vậy à? Đáng tiếc hôm nay tôi

mặc quần."

Karen không biết làm cách nào để đối phó với chị đại "cuồng nhiệt" trong đội

nên chỉ biết cúi gằm mặt ăn tiếp.

Nếu có sự lựa chọn, lần sau anh thà trốn trong bóng tối cùng với đội trưởng để

được bảo vệ.

"Cậu tức giận à?"

"Không không."

"Cậu thật là thú vị" Vanni lắc đầu, “Đừng tức giận, chúng tôi chỉ là không nhịn

được, giống như đàn ông các cậu luôn muốn chọc ghẹo khi nhìn thấy một cô gái

nhỏ trong sáng, phụ nữ bọn tôi cũng thích trêu chọc khi nhìn thấy một chú ngựa

con thuần khiết."

Karen nói: "Có thể hiểu được, sau khi tất cả, công việc bảo an rất nhàm chán."

"Ha ha ha." Vanni bật cười, "Cậu đáng yêu ghê."

Peia liền nói: "Vanni, cô không được giành với tôi."

"Hứ, tôi tranh với cô, không phải cô bắt đầu ăn càng ngon sao?"

"A, hình như là vậy thật."

Karen trong lòng thở dài, bây giờ anh là đang phải quấy rối cùng bắt nạt nhẹ ở

nơi làm việc, nhưng khổ nỗi anh là người mới trẻ nhất trong đội này, hơn nữa

anh còn là đàn ông.

Đau đớn hơn là ngay cả khi đi phàn nàn về điều này với bạn bè, thay vì thông

cảm với... Họ sẽ thấy hâm hộ.

Nhưng trong lòng Karen không thích cảm giác này, chỉ hy vọng sau này tiếp

xúc nhiều hơn, mọi người có thể ý thức không vượt qua ranh giới.

Sau khi ăn, Vanni nhìn đồng hồ nói: "Năm phút để giải quyết các vấn đề về sinh

lý và vấn đề về trang phục, chuẩn bị gặp mặt."

"Hiểu."

"Hiểu."

Có một phòng vệ sinh gần đó, Karen đi rửa mặt rồi quay ra ngoài.

May mắn thay, họ chỉ cần để quần áo gọn gàng chứ không cần phải cố gắng

trang điểm hay bất cứ điều gì.

Tất cả mọi người trở về xe, Peia lái xe đậu ở boong dưới của bến tàu, một chiếc

tàu du lịch cũng vừa cập bến, đang dựng ở boong tàu bố trí thuyền.

Vị trí đầu phía trước dành cho những vị khách quý thực sự, phía sau thì dành

cho khách du lịch bình thường.

Xe ngừng lại, Vanni trong trang phục công sở đứng ở phía trước, Karen và Peia

đứng ở phía sau, Karen học theo Peia, đứng hơi dạng chân ra và hai tay khoanh

trước mặt.

Tuy nhiên Karen để ý hình như chỉ có tổ bảo an của mình đến “nghênh đón”,

không thấy nhân viên thần giáo ra bến chào đón, đây chắc là thuộc về phạm trù

nội tình và địa vị của giáo hội Kỷ Luật. Cho dù là đoàn đại biểu của gia tộc Ám

Nguyệt tới đây, giáo hội cũng chỉ an bài cho bọn họ một nhóm vệ sĩ, còn lại đều

do khách sạn sắp xếp tiến hành.

Không cần phải hoan nghênh ngươi đến, mà chỉ là ở trong khách đón tiếp ngươi

đường xa tới.

Từ trên tàu có người bắt đầu đi xuống.

Người đứng đầu là Ophelia mặc một chiếc áo choàng màu đỏ sẫm, tạo cảm giác

vô cùng bí ẩn và cao quý.

Ở bên trái sau lưng cô ấy, theo sau là một nữ võ giả đeo mặt nạ, mặc áo giáp

màu đỏ đen, trên lưng mang một thanh kiếm.

Ở phía bên phải phía sau là một người hầu gái chừng 30 tuổi, khí thế cũng rất

mạnh, Ophelia vừa mới bước xuống, nhưng ánh mắt của hầu gái đã quét tới

đám Karen phía dưới mấy lần.

Đây là thuật thăm dò, thuật thăm dò rất rõ ràng, nhưng chính vì quá rõ ràng nên

sẽ không khơi dậy được lòng oán hận của người bị thăm dò.

Karen nhớ Pall nói rằng tất cả các thành viên của gia đình Ám Nguyệt chỉ có

tên mà không có họ, bởi vì họ nghĩ rằng họ là ánh sáng rực rỡ của ám nguyệt,

cơ thể chính của họ là ám nguyệt.

Ngoài ra, mặc dù biểu tượng tộc của gia tộc Ám Nguyệt là trăng máu, nhưng

các dấu hiệu trên các thành viên trong gia tộc sẽ khác nhau.

Các thành viên bình thường trong gia tộc Ám Nguyệt chỉ có thể sử dụng một

mặt lưỡi liềm trăng máu trên quần áo của họ, sau đó tùy thuộc vào cấp bậc mà

số lượng lưỡi liềm trăng máu có thể tăng lên, tối đa bảy cái, đây là cấp cao nhất

ngoại trừ trưởng tộc, và trong toàn bộ gia tộc, chỉ có trưởng tộc mới được dùng

trăng tròn.

Khi Ophelia đi xuống, Karen nhận thấy 4 hình lưỡi liềm trăng máu trên áo cô

ấy.

Hầu gái bên phải cô là 1 hình.

Đây giống như tước vị, nhưng thứ mà người ngoài coi trọng hơn là sự phân chia

sức mạnh và việc phải làm. Việc trở thành đại diện của đoàn đại biểu cho thấy

địa vị gia tộc của cô ấy chắc chắn không thấp, và người giúp việc bên cạnh cô

ấy chắc chắn không phải là nhân vật nhỏ trong gia tộc.

Nhưng sau đó, Karen phát hiện thấy rằng nữ võ giả ở bên trái Ophelia, mặt

trăng lưỡi liềm trên áo giáp của cô ấy hóa ra là 7 cái.

Điều này, không đúng?

Tuy rằng trong đại gia tộc, người hầu gái bên cạnh Đại phu nhân có thể khiến

lão gia tử không vui cúi đầu chào hỏi, nhưng trong những dịp trang trọng, loại

chuyện này là không thể, nhất định phải là người có thế hệ và cấp bậc cao nhất,

đặc biệt là khi đối mặt với một tên khổng lồ như giáo hội Kỷ Luật, chắc chắn sẽ

càng chú ý nhiều hơn đến lễ tiết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play