"Ta định đến hòn đảo quái vật để tìm một quả trứng. Hắn nhất quyết muốn đi
cùng ta. Ta không thể thoát khỏi, vì vậy phải để hắn đi cùng. Sau đó ta tìm thấy
quả trứng và rời khỏi hòn đảo."
"Hắn thì sao?"
"Ta quên đi hắn tại biển rộng."
"Cô để hắn ta một mình trên đảo?"
"Nếu không ta thật sự không có cách nào để thoát khỏi hắn. Cậu không biết hắn
đeo bám ta như thế nào đâu!"
"Hắn đã chết?"
"Không, không, về sau ta đi hỏi thì hắn đã sống sót trở về, ta thật sự là…"
"Thở phào nhẹ nhõm?"
"Không, ta rất ngạc nhiên vì hắn ta vẫn còn sống, ta sợ rằng tên đó sẽ lại chạy
đến tìm ta. Cậu biết đấy, sự tồn tại của gia tộc Ám Nguyệt rất đặc biệt, nó là một
trong số ít hệ thống gia tộc có đủ tiêu chuẩn để được so sánh với giáo hội nhỏ.
Vì vậy, nếu hắn cứ đi theo ta, ta đi đâu cũng không tiện, rất dễ thu hút sự chú ý
của giáo hội lớn.
Tuy nhiên, rất may…"
"May cái gì?"
"Cha hắn chết rồi."
"Ừm?"
"Sau đó hắn phải trở về kế thừa vị trí trưởng tộc, còn viết một bức thư cho ta,
nói là hắn không thể rời khỏi đảo Ám Nguyệt nữa, hi vọng ta có thể tới đảo tìm
hắn, hắn sẽ triệu hồi ánh sáng của ám nguyệt, dưới sự chúc phúc của ám nguyệt
mà cầu hôn ta.
Sau đó, quả nhiên là hắn không được bước chân ra khỏi đảo, ha ha ha."
Pall nở nụ cười.
Karen nhìn Kelvin, Kelvin nhìn Karen.
"Tại sao cậu không cười?" Pall thắc mắc.
"Bởi vì tôi không nghĩ nó buồn cười."
"Gâu."
"Tôi thậm chí còn cảm thấy người đàn ông đó đối xử quá chân thành với cô."
"Gâu."
Pall thờ ơ nói: "Nhưng không thích thì chính là không thích, sao có thể ép buộc
chuyện này, ta không phải Eunice, ta sẽ không vì gia tộc an bài người này mà cố
gắng đi thích hắn.
À, ta nói như vậy không phải cố ý nhắm vào cậu, chỉ là so sánh thôi.
Tính tình của ta trước đây là dạng gia tộc sắp xếp cái gì thì ta sẽ thấy phản cảm
với cái đó."
"Cô có nghĩ đến rằng nếu lúc đó cô tới đảo Ám Nguyệt thì sẽ không biến thành
mèo."
"Nghĩ những cái đó làm gì, rất vô nghĩa. Lại nói, trên đảo Ám Nguyệt không có
cá Squirrel."
"Được rồi, ngày mai tôi sẽ làm cho cô."
"Tối nay đi, được không, thiếu gia Karen thân yêu?"
"Chưa mua nguyên liệu."
"Buổi chiều ta đã bảo Healy đi mua."
"Cô nói chuyện với cô ấy rồi?"
"Tất nhiên là không, ta cho cô ấy xem tờ giấy, nhưng ta nghĩ cô hầu gái mông
lớn này hẳn đã biết rằng ta có thể nói chuyện từ lâu rồi. Khi ta nói chuyện với
cậu ở nhà, thỉnh thoảng cô ấy đang lau sàn nhà ở tầng dưới. Nhưng mà, năng
lực chịu đựng thật giỏi."
"Được, tôi sẽ làm cho cok, nhiệm vụ diễn ra vào ngày mốt, ngày mai không có
việc gì."
"He he, yêu cậu meo."
Karen đứng dậy bước vào bếp bắt đầu xử lý các nguyên liệu nấu ăn.
Lúc này, Pall đã nhảy tới bên hồ, nhắc nhở Karen: "Có lẽ, cậu có thể hỏi con
chó ngu ngốc rằng Hải Thần Chi Giáp có nguồn gốc như thế nào. Ta nghĩ chắc
chắn phải có một câu chuyện trong đó."
"Tôi không hứng thú lắm."
"Tại sao, thật không công bằng! Ta hỏi, nhưng nó không nói gì. Ta có thể cam
đoan rằng con chó ngu ngốc trước đây chắc chắn đã bị phụ nữ lừa dối, còn bị
lừa rất nặng!"
"Cô miễn cưỡng có thể xem như thuộc cận đại, hắn thì khác, đoán chừng phải
ngược dòng đến cả kỷ nguyên trước, nghe cố sự này cũng chẳng có cảm giác
mấy."
"Mặc dù nghe những gì cậu nói là rất hợp lý, nhưng ta vẫn cảm thấy bị xúc
phạm."
"Trưa mai tôi sẽ thêm món canh chua cá cho cô."
"Ồ, nếu tương lai cậu muốn xúc phạm ta, xin đừng do dự."
"Gọi điện thoại bảo Alfred dẫn Pieck và Dincom tới cùng ăn tối đi."
"Có vẻ như sau khi gia nhập đội của Neo, cậu đã có được cảm giác an toàn rất
lớn."
"Hình như là vậy."
Pall nhảy xuống khỏi thành hồ, chạy đến chỗ điện thoại trên hộc tủ, bắt đầu
dùng vuốt mèo ấn ấn một dãy số.
Chín giờ rưỡi tối không sai biệt lắm, Karen chuẩn bị bữa tối xong xuôi thì
Alfred cũng dẫn theo Pieck và Dincom trở về.
Hai người này hiển nhiên cực kỳ căng thẳng, lưng thẳng tắp ngồi trên ghế.
Karen dọn cơm lên bàn, ra hiệu cho mọi người bắt đầu ăn.
Trên bàn ăn, Dincom và Pieck chỉ biết ăn, không nói chuyện, sau đó họ phát
hiện ra rằng các món ăn thực sự rất ngon!
Karen thì đơn giản tán gẫu với Alfred chuyện vài ngày sau có nhiệm vụ, anh sẽ
có một khoảng thời gian không thể về nhà, Alfred cam đoan chờ khi Karen về
thì việc trang trí nhà tang lễ bên kia đã hoàn thành, có thể trực tiếp vào ở.
Sau bữa tối, Dincom và Pieck chủ động dọn dẹp nhà bếp, sau khi dọn dẹp xong,
Alfred dẫn họ xuống nhà, muốn đẩy nhanh tiến độ vào ban đêm nên những ngày
này họ đều ngủ trên công trường.
"Tôi thực sự không ngờ rằng tài nấu ăn của ngài Karen lại ngon như vậy.” Pieck
xúc động nói.
"Đúng vậy" Dincom đồng ý.
Alfred lấy ra 600 phiếu trật tự đưa cho bọn họ, nói: "Tự mình chia."
Tiền trợ cấp hàng tháng của thần bộc chỉ có 100 phiếu trật tự, mỗi người 300
phiếu, tương đương với tiền trợ cấp của một quý.
Alfred cắt ngang lời cảm ơn của họ, phất phất tay nói, "Cứ làm việc chăm chỉ,
sau này sẽ không bạc đãi hai người."
…
Nghĩa trang Thanh Đăng.
Neo yên tĩnh đứng ở đấy, bồi bên cạnh người nằm bên trong, bốn phía bia mộ
cắm một vòng toàn hoa hồng trắng.
Thật lâu sau, Neo mở miệng nói: "Irina, bây giờ có nhiệm vụ rồi, chờ nhiệm vụ
kết thúc anh sẽ lại đến thăm em. Em xem, có giống như lúc trước không?"
Lúc này, lão Saman, người trông coi nghĩa trang, vừa quét đất vừa đi tới, ông tò
mò nhìn Neo hỏi:
"Này, đã đến giờ tôi phải đóng cửa rồi."
Neo nhìn ông ta, trả lời: "Tôi sẽ đi ngay."
"Này."
"Còn có chuyện gì sao?"
Lão Saman nhìn vào bia mộ trước mặt Neo mới được trồng hoa hồng trắng
xung quanh, nói, "Cậu biết con rể của nhà tang lễ nhà Pavaro không?"
"Con rể?"
"Tên Karen."
"Ừm, tôi biết."
"Lần trước cậu ấy đã ăn một nồi mì ống ở chỗ tôi, sau đó sai người mang cho
tôi rất nhiều đồ ăn nói rằng lần sau sẽ tới ăn cùng. Tất cả đều để trong tủ lạnh.
Tôi không thể ăn hết được. Cậu có muốn đến ăn bữa khuya không?"
"Được thôi."
"Chờ một chút, tôi quét xong chỗ này là kết thúc công việc. Đúng rồi, người
nằm đây là gì của cậu?"
"Là… vợ của tôi."
"Vậy thì cậu thật may mắn đấy, giờ chúng tôi có giảm giá cho ngôi mộ thứ hai ở
đây, nhưng hồi trước không có hoạt động nào như thế." Lão Saman nói.
"Tôi không cần."
Thi thể của anh sẽ giao cho giáo hội, sẽ không được chôn cất.
"Haha, tôi không phải là chào hàng với cậu. Tất nhiên tôi biết cậu không cần
phải mua một cái. Không phải cậu đã yêu cầu Karen mua cho cậu một cái sao."
"Hả?"
"Ầy, cậu nhìn kìa, ngôi mộ trống bên cạnh vợ cậu ấy. Tôi nhớ rằng tên của
người đăng ký tài sản là Neo, có phải là cậu không?"
"Là tôi."
Ban đêm còn đấy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT