Karen đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ, đi vào tiền sảnh, cũng chính là hội

trường truy điệu.

Trên bục để xác của hội trường truy điệu, đặt một cỗ quan tài màu đỏ sẫm, nhìn

có vẻ rất lịch sự, trước kia Karen ở nhà, khi không có việc gì, anh thích lật sổ

tuyên truyền quan tài trong nhà, cho nên anh biết cỗ quan tài trước mắt tuyệt đối

không phải là hàng rẻ tiền.

Trong hội trường rất âm lạnh, cho nên hai người Pieck và Dincom mỗi người

một chai nước ngọt, tiếng trò chuyện rất rõ ràng.

Pieck: “Là cô Annie, lúc tôi vừa đặt quan tài vào thực sự bị dọa sợ hết hồn, ông

chủ cũng thật to gan.”

Dincom: “Tuy trước đây phu nhân ở nhà mắng ông chủ cũng sẽ tiện miệng

mắng Annie, mắng ông chủ có thể chết trên giường Annie không cần quay về,

nhưng phu nhân chưa từng gặp Annie.”

Pieck: “Buồn cười hơn là, di dung của cô Annie là do phu nhân làm, không biết

nếu phu nhân biết người trước mắt này chính là cô Annie mà bà ấy hay mắng

chửi, sẽ tức giận đến thế nào.”

Dincom: “Làm sao, anh muốn tiết lộ bí mật?”

Pieck: “Tôi khinh, tôi không làm việc như vậy.”

Tiếng bước chân của Karen làm kinh động hai người làm thuê, hai người làm

thuê lập tức quay người nhìn Karen, sắc mặt có chút xấu hổ.

Nhưng Karen không định răn dạy bọn họ, đợi sau khi mình thực sự đến nhà

tang lễ, rồi dạy dỗ bọn họ tử tế cũng không muộn.

Đi lên bục đặt thi thể, Karen nhìn cô Annie nằm trong quan tài, cô ấy có vẻ

giống như đang ngủ, ngủ rất say, quần áo trên người cũng không phải là đồ mới,

nhưng việc này không phải sơ suất, có lẽ là phu nhân Kale lấy quần áo của mình

ra mặc cho cô Annie.

Sau khi chiêm ngưỡng qua dung nhan người chết, Karen đi xuống bục đặt thi

thể, nhấc một chiếc ghế muốn ngồi ở cửa.

Ở cửa có một tấm bảng, vốn dĩ phải viết hôm nay là lễ truy điệu của người nào,

nhưng bây giờ trên tấm bảng trống không.

Karen đưa tay chỉ vào tấm bảng: “Viết lên đi.”

“Phải viết thật sao, ông chủ?” Pieck nhìn bên trong, ý bảo ông chủ thật sự muốn

cho phu nhân biết “khách hàng” hôm nay là ai sao?

“Viết.”

“Vâng, ông chủ.”

Pieck chạy tới, bắt đầu viết lên tấm bảng.

Dincom cầm điếu thuốc đến, định đưa điếu thuốc cho ông chủ, Karen lắc đầu,

nói:

“Bởi vì công lao lần này, qua khoảng thời gian nữa tôi có thẻ được thăng cấp,

đến lúc đó ở đây có thể có thêm một biên chế, tôi sẽ tuyển một thần bộc đến.”

“Ông chủ, là cấp trên sắp xếp sao?”

“Không phải.”

“Vậy là ông chủ ngài đã có người rồi?”

“Ừm, sau đó tôi sẽ tiếp tục đi nhận nhiệm vụ kiếm phiếu điểm, có lẽ thường

xuyên mười ngày nửa tháng không ở nhà, cho nên chuyện trong nhà và công

việc thường ngày…”

“Ngài yên tâm đi, ông chủ, những việc này đều có thể giao cho tôi, tôi sẽ dẫn

dắt người mới, sau đó hoàn thành tốt công việc thường ngày.”

Karen nhìn Dincom, nở nụ cười.

Dincom cũng cười, anh ta cảm thấy ông chủ đã công nhận mình.

“Đúng vậy, đúng vậy, chẳng phải tôi đang viết sao, đúng thế, xin mời vào, xin

mời vào trong.” Pieck chỉ vào bên trong với hai cô gái đến hỏi thăm.

Hai cô gái mặc rất kín đáo đi vào bên trong, Dincom tiến lên, nghi ngờ nói:

“Các cô đến?”

“Đến truy điệu chị Annie.”

“Đúng vậy, chúng tôi đến truy điệu chị Annie.”

“Dincom, đi chuẩn bị trà.” Karen dặn dò nói.

“Vâng, ông chủ.”

Hội trường truy điệu của nhà tang lễ, có thể không chuẩn bị cơm canh đơn giản,

nhưng chắc chắn phải chuẩn bị trà nước.

Hai cô gái đến trước mặt Karen, mỗi người đưa một phong bì tiền phúng viếng

cho Karen.

“Chúng tôi không biết là ai giúp chị Annie chuẩn bị tang sự, cho nên, nhờ ông

chuyển hộ.”

Karen cầm phong bì tiền phúng viếng, gật đầu.

Hai cô gái đi đến bục đặt thi thể, bắt đầu chiêm ngưỡng dung nhan lúc chết của

Annie.

Lúc này, bên ngoài lại có một vài cô gái đi vào, Karen ngồi ở đó, tiếp tục nhận

tiền phúng viếng.

Người, bắt đầu càng lúc càng đông, đều là nữ, độ tuổi không giống nhau, đều

mặc quần áo kín đáo.

Có không ít người có lẽ là quen biết mình, khi đưa tiền phúng viếng cho mình,

còn gọi mình một tiếng: ông Pavaro.

Dần dần, hội trường truy điệu không phải rất lớn gần như đứng chật người, mọi

người theo trình tự, sau khi chiêm ngưỡng dung nhan người chết, lần lượt đứng

phía dưới giống như ở bên cạnh lần cuối cùng.

Lúc này, phu nhân Lake xuất hiện phía sau Karen.

Karen hỏi: “Là bà thông báo?”

“Ông nói cô ta không có người thân, nhưng tôi không muốn cô ta đi quá lạnh

lẽo cô quạnh, cho nên thử liên lạc, nhưng tôi không ngờ nhiều người đến như

vậy, rất xin lỗi.”

“Không sao, không cần xin lỗi.”

Karen cầm một sấp phong bì tiền phúng viếng đưa cho phu nhân Lake, sau đó

mặt hướng vào bên trong, nhìn những cô gái đứng ở đó truy điệu cho Annie.

Tất cả mọi người đều tiến hành mặc niệm theo thói quen của mình.

Tư thế khác nhau, điểm giống nhau là chân thành và nước mắt rõ ràng nơi khóe

mắt.

Thật không ngờ, nhân duyên của cô Annie ở con phố hàng điểm tâm lại tốt như

vậy, cô ta là chị cả, cô ta che chở cho những phụ nữ sinh sống dựa vào bán điểm

tâm trên con phố này.

Cô ta không phải truyền giáo, bởi vì Karen không nhìn thấy có người nào trong

đó dùng nghi thức tông giáo để cầu nguyện.

Nhưng cô ta đúng là một tín đồ nữ thần Mills thực sự, cũng vẫn đang thực hành

giáo nghĩa của nữ thần để lại, coi nữ thần làm tấm gương.

Tang lễ, thực sự là một nơi tổng kết rõ ràng nhất cũng là công bằng nhất đối với

cuộc đời của một con người.

“Cô ta là một người phụ nữ rất giỏi.” Phu nhân Lake nói: “Tôi cảm thấy vinh

hạnh cho người bạn đó của ông, vinh hạnh vì ông ấy có thể trở thành bạn với cô

ta.”

Trong đầu Karen hiện ra dáng vẻ cô Annie kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay.

Sau đó, anh yên lặng lấy tiền ra từ trong túi, đặt vào trong tay của phu nhân

Lake cầm phong bì tiền phúng viếng.

“40 rael, là tiền phúng viếng của tôi.”

Karen lại bổ sung nói:

“Cô ta đáng cái giá này.”

“Được.”

Đêm nay, các cửa hàng điểm tâm trên con phố Lá Đỏ đều nghỉ kinh doanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play