Alfred cởi áo khoác ngoài, gấp đôi lại, nâng đến bên cạnh Karen.
Karen đặt da mặt của ông Pavaro vào, Alfred lại cẩn thận dùng áo của mình nhẹ
nhàng bọc lấy da mặt.
Gió cứ thổi từ từ, một vài cành cây khô lá rụng bay đến trên người ông Pavaro.
Khuôn mặt không có da trông cũng không đáng sợ lắm, bởi trong tiềm thức anh
biết rằng ông Pavaro là người như thế nào, sao lại có thể vừa đề phòng vừa sợ
người như ông ấy chứ?
Ngay cả Pall sau khi gặp anh, vốn dĩ không kiêng dè gì mà trực tiếp nói chuyện,
bởi vì nó cũng đã đọc sổ ghi chép rồi.
“Cậu chủ, tôi nghĩ ông Pavaro lo lắng ngài sẽ không dùng đến khuôn mặt của
ông ấy, thi thể của ông ấy sau khi chết sẽ bị đem đi chôn cất, thế nên ông ấy đã
tự xé nát khuôn mặt trước.”
“Anh lái xe qua đi, chúng ta có thể về nhà rồi.”
“Được rồi, thưa cậu chủ.”
Alfred chạy đến bãi đậu xe, và không lâu sau anh lái xe trở lại.
Karen giúp dịch chuyển thi thể, vốn muốn kéo thi thể của ông Pavaro lên trước,
nhưng tư thế quỳ của ông lại như cố định ở đó, cứ như có đinh đóng vào đầu gối
vậy.
Nhưng sẽ rất thiếu tôn trọng nếu Alfred trực tiếp đến ôm ông Pavaro trong tư
thế này và để ông quỳ trên xe chở về nhà.
“Cậu chủ, ông Pavaro đang xin lỗi ngài vì ép buộc đạo đức của bản thân đối với
ngài.”
Có người đã tìm đến cửa và cung cấp đủ bột huyết linh cho Pavaro hàng tháng,
để hai cô con gái của ông có thể sống một cuộc sống của người bình thường, chỉ
yêu cầu Pavaro ngừng truy xét việc này, nhưng Pavaro từ chối.
Hằng đêm, ông chỉ biết đứng trước cửa phòng ngủ của hai cô con gái nghe tiếng
khóc nức nở của các con vì không chịu được nỗi hành hạ đau đớn mà gục mặt
vào gối;
Nhìn người vợ dịu dàng ngày càng trở nên gắt gỏng;
Ông không phải là người nhẫn tâm, chỉ là con người ông vừa trung thành với
mệnh lệnh, vừa nghiêm chỉnh tuân thủ tiêu chuẩn trật tự bên trong của bản thân,
nhưng trong thâm tâm ông ấy lại luôn mang nặng tội lỗi với gia đình.
Vì vậy, đây có lẽ là điều “ép buộc” người khác nhất mà ông ấy đã làm trong đời,
ông hi vọng gia đình mình sẽ nhận được sự chăm sóc từ Karen.
Mặc dù trước đó ở trong phòng tắm, ông Pavaro đã từng nhiều lần nói với
Karen về lợi ích của việc dùng “thân phận” của mình, nhưng bên cạnh những
lợi ích thì chắc chắn phải có những điểm bất tiện, cuối cùng Karen có thể nhận
được một thân phận mới để vào Giáo hội Trật tự thông qua đường dẫn của gia
tộc Allen.
Ông chủ động xé da mặt để không cho Karen có cơ hội thất hứa, ông quỳ xuống
đưa da mặt cho Karen, để mong Karen tha thứ cho hành vi “ép buộc đạo đức”
lần này của ông.
Karen cúi xuống, nhìn ông Pavaro, và thì thầm:
“Ông Pavaro à, cảm ơn ông đã cho tôi thân phận này, nó thực sự giúp ích cho
tôi rất nhiều, tôi sẽ giúp ông chăm sóc tốt cho người nhà, dù sao ông cũng trả
tiền phẫu thuật giúp tôi.”
Alfred cố gắng thử đẩy lần nữa và kỳ lạ thay, đầu gối của ông Pavaro đột nhiên
cong bình thường trở lại.
Bằng cách này, Alfred đã thành công đặt ông Pavaro ở băng ghế sau và giữ ông
ở tư thế ngồi, cậu bé John ngồi ở ghế sau rất biết điều, phụ đỡ ông Pavaro để
tránh việc hài cốt bị trượt xuống.
Pall và Kim Mao cũng lên xe, chỉ còn mình Karen vẫn ở ngoài xe, nhìn vào vị
trí mà ông Pavaro đã quỳ trước đó.
Karen không thể hiểu được, tại sao một người một mực bảo vệ trật tự đến chết,
sau khi chết lại cần phải hèn hạ như vậy?
Nếu như trên thế giới này không có thần thì ngược lại có thể dễ hiểu hơn, nhưng
thế giới này nhất định phải có thần.
Chính vì thần tồn tại nên khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng như lửa đốt,
có ý muốn mắng chửi người.
Phải đến lúc này Karen mới hiểu được khi ông nội chửi thần Trật tự, rốt cuộc sẽ
có cảm xúc thế nào.
Không phải như những gì anh nghĩ lúc đầu, ông nội có năng lực mạnh mẽ nên
bắt đầu khinh thường thần;
Mà là vì người ông luôn tin tưởng tôn thờ Thần Trật tự từng tận mắt chứng kiến
cảnh con trai và con dâu của mình phải vật lộn và khổ sở trong ô nhiễm.
Những người trên, phạm sai lầm cũng là người, thật ra ngoài sự oán hận cũng
có thể hiểu được một chút.
Nhưng câu hỏi đặt ra là, trên đó có phải là Thần không?
Nếu người ở trên là người hay thần thì có khác gì nhau không?
Vậy thì một vị thần dựa vào cái gì, có thể yên tâm ngồi trên đó và chấp nhận sự
ưu ái và thờ phụng thờ cúng của con người?
Khuôn mặt... sao?
Alfred ngồi vào ghế lái, không giục cậu chủ.
Chờ một hồi, cậu chủ cuối cùng cũng mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Alfred khởi động xe, hệ thống âm thanh trên xe bắt đầu tự động phát nhạc trên
đường, Alfred muốn tắt nó đi, thấy Karen không cau mày, anh ngưng động tác
và tiếp tục lái xe.
Lúc đến có bao nhiêu người, lúc về cũng có bấy nhiêu, không thiếu một ai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT