Đã rất muộn, Karen đang tựa lưng vào giường mà đọc báo.

Mặc dù anh bảo Alfred đi nghỉ ngơi trước, Pall và Kevin sẽ tự mình trở về;

Nhưng trước khi bọn chúng trở về, Karen vẫn là không được ngủ.

Người bình thường lúc trong nhà bị mất một con mèo hoặc là một con chó cũng

sẽ sốt ruột, càng đừng đề cập đến mèo và chó trong nhà mình đã vượt khỏi

phạm trù của thú cưng.

Ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo tường, đã hơn ba giờ sáng, cúi đầu xuống,

thở dài, Karen đưa tay lật một tờ bào.

Rốt cục, có âm thanh truyền xuống từ cầu thang sân thượng.

Karen vén chăn lên bước xuống giường, trông thấy Pall trở về, trên dưới toàn

thân Pall đều ướt sũng, vào lúc này đang đứng lắc người trên sân thượng, giọt

nước văng tung tóe khắp nơi.

"Kevin đâu?"

"Đang trông coi đồ vật."

Karen đi vào phòng tắm mang ra một cái khăn lông khô, ngồi xổm xuống, giúp

Pall lau khô người.

"Trông coi cái gì?"

"Thi thể, hai cái thi thể."

"Thi thể của ai?"

"Thẩm phán quan Pavaro, một người khác là tín đồ Mills giáo, không có gì bất

ngờ xảy ra, chắc là người tên Annie trong bút ký."

Karen dừng tay lại, Pall chỉ có thể tự mình chà người vào cái khăn lông.

"Chết rồi?"

"Ừm, chết rồi, bị người của Trật Tự Thần Giáo giết; trước đó Pavaro bị tiểu đội

của Đòn Roi Kỷ Luật vây giết, Annie xuất hiện cứu ông ta ra, sau đó hai người

ra ra ngoài không được bao xa, thì gặp một vị Quan Tài Quyết, bị Thanh Kiếm

Tài Quyết xiên thành hai cái tổ ong."

Karen khôi phục lại cử động tay, tiếp tục giúp Pall lau khô người;

Lúc này, Alfred nghe được tiến động cũng đi lên bậc thang.

"Yêu tinh Radio, bây giờ tôi cần gấp một lý cà phê nóng."

"Được rồi."

Alfred đi xuống lầu rót cà phê.

Còn Pall thì tiếp tục nói: "Hai cái thi thể đều bị cuốn xuống dưới sông, tôi và

con chó ngu xuẩn kia thừa cơ hội nhảy xuống kéo vào giấu trong cống thoát

nước, nhưng người của Đòn Roi Kỷ Luật bây giờ chắc còn đang tìm kiếm thi

thể, chúng ta bây giờ nhanh đi nhặt xác đi.

Nếu có nguy hiểm hoặc chỗ giấu xác bị phát hiện, con chó ngủ xuẩn kia sẽ báo

trước cho chúng ta.

Chạy tới chạy lui thật quá mệt mỏi a, nếu như không phải con chó ngu kia

không biết nói chuyện, sợ để nó về sủa gâu gâu gâu nửa ngày trời thì các người

cũng không đoán được, thì tôi đã ở lại lo việc trông coi thi thể rồi."

"Kevin biết viết chữ."

"Phân biệt chữ chó bò của nó thì không bằng đi đoán tiếng sủa Gâu gâu gâu."

"Vậy chúng ta bây giờ mau đi thôi." Karen vứt khăn lông qua một bên, đứng

người lên.

Alfred bưng cà phê đi tới.

"Cũng không đợi tôi uống xong một ly cà phê sao, cậu có biết là, cà phê nóng,

cần từ từ nhấm nháp đấy."

Alfred cười nói: "Không cần, tôi bỏ thêm rất nhiều đá vào trong đó, bây giờ

uống đi, thừa dịp nó đang lạnh."

...

Alfred lái xe, Karen ôm Pall ngồi ở vị trí ghế lái phụ, Pall trước tiên đưa ra một

vị trí bao quát, sau khi đến gần khu vực, Pall lại chỉ đường cụ thể.

"Xe không thể chạy quá chậm." Karen nhắc nhở, "Không thể để người khác

nhìn ra chúng ta đang tìm kiếm đồ vật."

"Vâng, thiếu gia."

"Ngay ở bên kia, phía dưới cái sườn dốc đi." Pall nói.

"Tốt, tôi dừng xe cạnh sường dốc."

Xe vừa ngừng lại, một con chó lông vàng lập tức chạy từ dưới sườn dốc, Karen

mở cửa xuống xe hỏi: "An toàn không?"

Kevin dùng sức gật đầu.

Karen ngắm nhìn bốn phía, nói: "Vậy chúng ta nhanh tay nhanh chân một chút."

"Thiếu gia ngài cứ ngồi trên xe đi, tôi xuống dưới đưa thi thể lên trên, sau khi

tôi đưa lên xe xong thì chúng ta ngay lập tức lái xe đi, như vậy thì hiệu suất

nhanh nhất."

"Được rồi."

Karen đồng ý với cái phương án này, sau khi Kevin và Alfred đi xuống dưới

sườn dốc, anh ngồi vào vị trí ghế lái, Pall thì ngồi ở trên đùi.

Karen mở radio trên xe lên, radio phát ra một bài tình ca đau buồn, lời bài hát

rất bình thường, giai điệu cũng rat61 phổ thông, có thể nói là không có gì đặc

sắc.

Ngay sau đó, Karen lại lấy ra một điếu thuốc, châm thuốc, kẹp ở trong tay, kéo

cửa sổ xe xuống, đùi phải co lại, cửa sổ xe kéo xuống một nửa, nước mưa rơi

vào, rất nhanh đã làm ướt nửa người trên, điếu thuốc bởi vì để dưới cửa xe nên

không bị nước mưa dập tắt.

"Làm cái gì thế?" Pall hỏi.

"Yểm trợ cho họ." Karen trả lời.

"Cậu thật quá cẩn thận."

"Đây là thói quen rất tốt."

Karen thỉnh thoảng vung tàn thuốc trong tay vài lần, sau đó giống như là kẻ thất

tình vậy, một người dừng xe ven đường trong cơn mưa, đang làm vơi nỗi đau

trong lòng.

Điếu thuốc đốt hết, ném ra bên ngoài, lại châm thêm một điếu, tiếp tục kẹp vào

ngón tay.

Pall vốn muốn trêu chọc Karen một hai câu, chợt giống như là cảm ứng được

cái gì, nằm vào trên đùi Karen, mặt úp xuống giả bộ như đang ngủ, thật ra là

đang hé miệng cắn vào đùi Karen.

Karen ngẩng đầu, bắt đầu hát theo bài hát trong radio, có chút lạc điệu, nhưng

âm thanh lại rất lớn.

Trong kiếng chiếu hậu của ô tô, có một cái bóng màu đen vừa lóe lên đã biến

mất, Karen lưu ý đến, là một người đàn ông mặc áo choàng đen, hắn cứ thế mà

đi qua, tốc độ rất nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play