Trên đường lái xe về trời bắt đầu mưa, phía trước có một vụ tai nạn giao thông

xảy ra, một chiếc xe con va chạm với một chiếc xe tải, không phải quá nghiêm

trọng, tài xế hai bên đang đứng thương lượng trong mưa.

Bởi vì con đường tạm thời bị ngăn chặn, Karen dừng xe lại chờ đợi, quay cửa

kính xe xuống, bên ngoài có một ít hạt mưa nhẹ nhàng rơi vào, mang theo hơi

lạnh nhè nhẹ vào trong xe.

"Chúng ta vẫn còn hơi yếu." Karen nói.

"Thiếu gia, tốc độ tiến bộ của ngài đã rất đáng sợ rồi."

"Còn chưa đủ."

"Thiếu gia..."

Karen giơ tay lên: "Không có việc gì, tôi chỉ tùy hứng cảm khái một chút mà

thôi, không cần phải an ủi."

"Đúng, thiếu gia. Thật ra thì thuộc hạ cũng có cảm xúc tương tự, nếu như thuộc

hạ có thể trở nên lại mạnh hơn một chút, càng mạnh hơn một chút, lúc thiếu gia

làm việc sẽ có thể càng thêm thong dong."

"Ừm, đúng vậy, nếu như lần thứ nhất tiếp xúc với anh là khi anh mạnh hơn, có

lẽ tôi cũng không tránh khỏi cái miệng há to của bà Molly, linh hồn cũng sẽ bị

bà ta cắn nuốt mất."

"Nếu như dựa theo cách nói này của thiếu gì, nếu như lúc trước tôi rất yêu mà

nói, lão gia Dis cũng sẽ thấy tôi chướng mắt."

"Cho nên vốn là gặp nhau vào thời điểm vừa đúng."

"Là sự an bài của vận mệnh, là ý chỉ của ngài."

"Còn nhớ rõ lần thứ nhất khi gặp anh, ngay trong căn phòng kia của bà Molly,

tôi ngồi ở bên giường, anh xuất hiện trước mặt tôi, a, đúng, lúc ấy thì phu nhân

Hughes đang chuẩn bị giết tôi."

"Thật ra ngày hôm đó thì thuộc hạ đã tới đó từ sớm rồi, đứng chờ ở cửa một hồi

rất lâu."

"Anh nên đi lên trên sớm một chút, lúc ấy tôi thật sự bị phu nhân Hughes dọa sợ

đấy, chỉ là anh có biết phản ứng đầu tiên của tôi khi thấy anh xuất hiện là gì

không?"

"Thuộc hạ không biết."

"Cảm thấy anh ăn mặc, rất 【 tao 】 a."

Cái chữ "Tao" này Karen dùng chính lời nói nguyên bản của mình, bởi vì trong

chốc lát anh cảm thấy chỉ có chữ này mới hình dung rõ ràng nhất, cũng diễn ta

sít sao nhất.

Nhưng khi cái chữ này rơi vào trong tai của Alfred, thì như là một tiếng sét

ngang tai, anh ta nhạy bén mà cảm nhận được, đây là một chữ trong cái ngôn

ngữ thần bí cổ xưa kia!

Alfred vô cùng kích động nói:

"Thiếu gia, ngài đây là ban thưởng tiền tố cho tôi sao?"

Tựa như là một vài quốc vương trong lịch sử, ở phía trước sẽ thêm một chút tiền

tố đằng trước tên như "Tên điên" "Thằng lùn", hoặc tiền tố thêm sau tên như

"Chân gãy" "Mặt thẹo", mục đích cũng là vì để phân chia dễ dàng.

Bởi vì tên của nhiều người rất dài, mức độ giống nhau của tên cũng rất cao.

Karen lập tức nói: "Không, không cần cái này đâu, về sau tôi đổi một cái khác

cho anh."

"Được rồi, đa tạ Thiếu gia."

Ở trong lòng Alfred im lặng niệm cái chữ nhiều lần, đồng thời còn làm thành tổ

hợp sắp xếp:

Tao Alfred. Baasker.

Hả?

Vì sao không dùng nó làm họ luôn nhỉ, dù sao cái này cũng là tiền tố mà thiếu

gia ban cho mình, về sau ở trên tranh vẽ tường, nhất định phải vẽ ra cái chữ

hoặc âm tiết này, muốn vẽ ở chỗ dễ thấy nhất!

Alfred. Baasker. Tao.

Alfred cảm thấy rất hài lòng.

"Pall và Kevin ngày hôm nay đã đi tìm kiếm manh mối rồi, không biết bọn

chúng có thể phát hiện được cái gì hay không."

"Thiếu gia, ngài Pavaro sở dĩ tốn nhiều thời gian như vậy, là bởi vì ông ấy cần

phải xác định được phạm vi nhất định để tìm kiếm manh mối, thật ra thì đối với

chúng ta mà nói, tìm tới cái chỗ kia, cũng không khó lắm.

Chủ yếu vấn đề vẫn là ở chỗ sau khi tìm ra được thì làm sao để công khai nó ra

ngoài."

"Đợi đến khi tìm được rồi lại nói." Karen nói.

"Vâng, thiếu gia."

"Bây giờ suy nghĩ một chút, lần trước ở thành phố La Giai, đi theo Dis tới cửa

từng chỗ trong danh sách thì càng thuận tiện;

Lần này trong tay cửa tôi cũng có một cái danh sách, nhưng không có năng lực

đến gõ cửa từng nhà hỏi thăm từng người."

"Thiếu gia, cái này cũng không phải là một điểm thú vị hay sao, tôi tin tưởng

không bao lâu sau, có lẽ cũng chỉ trong vòng vài năm nữa, lúc ngài nhớ lại

khoảnh khắc này, ngài sẽ hoài niệm chính mình bây giờ, hoài niệm quá trình

phải suy nghĩ quanh co để giải quyết vấn đề lúc ngài vẫn còn nhỏ yếu như lúc

này.

Cho nên, xin thiếu gia hãy hưởng thụ thật tốt khoảng thời gian này đi ạ, bởi vì

về sau cho dù ngài muốn nếm trải lại nó, cũng không thể tìm được cảm giác

giống như lúc này đâu."

"Alfred, tôi cảm thấy anh sau khi nằm viện mấy ngày, trở nên càng thêm biết

cách nói chuyện."

"Là bởi vì thuộc hạ trở nên càng thêm thành kính với ngài."

"Ha ha."

"Thiếu gia, muốn nghe nhạc sao?"

"Tốt, anh chọn một bài đi."

Alfred thử điều chỉnh radio trên xe, radio truyền đến một hồi tiếng rè, sau đó,

tiếng ca vang lên, bên trong giai điệu nhẹ nhàng chầm chầm mang theo nỗi

buồn nhàn nhạt, trong lời bài hát xen lẫn hồi ức về quá khứ.

"Hoàng hôn nơi tôi ngồi ngắm trên bờ sông nhỏ đã không còn; cơn gió nhẹ tôi

đuổi theo nơi ruộng đồng đã không còn; những ngôi sao tôi đã từng ngồi đếm

nơi mái nhà cũng không còn

Cho đến lúc này, tôi mới phát hiện, tôi đã mất đi quá nhiều điều tốt đẹp;

Cho đến lúc này, tôi mới phát hiện, tôi đã từng giàu có dường nào

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play