Karen ngồi vào trong xe, nổ máy xe.

Sau khi chạy qua một con đường, Karen dừng xe lại ven đường.

Anh ta cũng không ngờ đến tình trạng trong nhà của ngài Pavaro nghiêm trọng

đến mức này, lúc đầu anh cũng chỉ nghĩ rằng tình trạng kinh doanh của nhà tang

lễ Pavaro là không ổn mà thôi.

Nhất là hai cô gái trên giường kia, cùng với những vết thối rữa trên người.

Trong đầu óc của Karen, hiện ra câu nói trước đây của Dis:

"Cha mẹ của cháu, là do ông tự tay giết chết."

Bởi vì, bọn họ đã bị ô uế...

Karen vô ý thức đưa tay thò vào trong gói thuốc kia, mở ra, rút ra một điếu, cắn

vào trong miệng, dùng bật lửa châm thuốc.

Hút một hơi, kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay đặt ngoài cửa sổ xe, một cái

tay khác thì chống lên trán của mình, từ từ nhắm hai mắt, càng không ngừng hít

sâu.

"Hô... Hô... Hô..."

Đợi đến lúc hai ngón tay cảm nhận được hơi nóng bỏng rát từ tàn thuộc, Karen

buông lỏng ngón tay thả điếu thuốc xuống.

Sau đó giống như đang tự nói với mình, lại giống như có một người khác đang

ngồi trước mặt cần mình giải thích:

"Trình độ thực lực của mình bây giờ, tạm thời còn không có tư cách tham gia

vào loại chuyện thế này, mình cảm thấy có thể tìm cách kiếm một ít vé điểm,

hoặc là một ít Huyết Linh phấn đưa cho nhà họ.

Đúng, chính là như vậy."

Karen cảm thấy tự mình thuyết phục được mình, lần nữa nổ máy xe;

Nhưng đợi đến lúc Karen dừng xe lần nữa, lại phát hiện đang đứng ở trên một

con phố, đối diện, đó chính là "cửa hàng điểm tâm Eva".

Không hiểu sao, lại tự dưng lái xe đến nơi này.

Karen quay đầu, nhìn bảng hiệu trước cửa một hồi, thật lâu, anh rốt cục quyết

định xuống xe, đi tới cửa của cửa hàng điểm tâm.

Trên quầy, có để mấy món điểm tâm, bên trong hai cái trên ghế sô pha, có bảy

người phụ nữ đang ngồi.

"Đến, vào đi." Một người phụ nữ nhiệt tình chào hỏi Karen.

Karen mở rộng bước chân, đi đến.

Vốn dĩ trên người mấy người phụ nữ này ăn mặc rất kín kẽ, lập tức cởi áo khoác

giữ ấm ra, lộ ra trang phục khá mát mẻ bên trong;

Trong số đó có một người, nhìn xem Karen, trên mặt lộ ra nụ cười có chút ngoài

ý muốn.

Mỗi ngày đều phải ăn cơm, nếu được chọn, vì cái gì không chọn món hương sắc

vị đều đầy đủ?

Bọn họ mỗi ngày vốn sẽ phải tiếp khách, nếu được chọn lựa, vì cái gì mà không

chọn người trẻ tuổi đẹp trai đây?

Những người phụ nữ tuổi tác đều trong khoảng từ 30 đến 40, có thể thoáng qua

bốn mươi, nhưng bởi vì trang điểm rất dày, dưới không khí và ánh đèn, thật ra

cũng không nhìn rõ được tuổi tác

Lúc này, bên trong lại có một người phụ nữ cầm ki hốt rác từ bên trong bước ra,

bà ta nhìn thoáng qua Karen đang đứng ở chính giữa, khóe miệng lộ ra một nụ

cười:

"Có một con cá tươi đến, nhìn các người đều thèm thuồng kìa."

Nói xong, bà ta rất ung dung lướt qua người Karen, đem rác rưởi trong ky đổ

vào trong thùng rác trước cửa hàng.

Người phụ nữ này tuổi khoảng chừng năm mươi, thể trạng không cao lớn lắm,

trên mặt cũng không có trang điểm quá nhiều, cho nên dấu vết năm tháng hằn

trên mặt của bà ấy rất rõ ràng, bà ta cũng hoàn toàn không có ý tranh giành đơn

hàng lần này.

Thế nhưng là, lúc bà ta đổ xong rác rưởi quay trở vào,

Karen giơ tay lên,

Chỉ hướng bà ta:

"Bà... Bao nhiêu tiền?"

Người phụ nữ ngây ngẩn cả người, quay đầu lại, xác định Karen là đang chỉ

mình, cười nói:

"Thật?"

"Thật."

"Tôi thì rẻ."

"Được."

"Vậy cùng tôi vào"

Người phụ nữ bỏ xuống ki hốt rác, dắt tay Karen, mang Karen đi theo vào bên

trong.

Bên trong là từng gian phòng nhỏ được ngăn cách ra, bên trong mỗi gian phòng

rất chật hẹp, chỉ có thể đặt vào một cái giường và một băng ghế;

Đương nhiên, nơi này không phải để cho người ở, chỉ là dùng để ngủ, mà cho

dù là đi ngủ, cũng chỉ là nằm xuống nghỉ ngơi mấy điếu thuốc thì đứng dậy.

"Nơi này."

Người phụ nữ dắt Karen vào trong phòng, Karen ngồi xuống trên giường.

"Ở chỗ này chỉ phục vụ một nửa mà thôi, Chỉ là có thể cho phục vụ cho cậu."

Nữ nhân vừa dùng dây thun cột tóc của mình lên vừa nói.

Karen mở miệng hỏi;

"Ngài Pavaro, bà có biết không?"

Động tác cột tóc của người phụ nữ, bỗng nhiên ngừng lại.

Lúc hút thuốc, Pavaro có nói qua, tuổi tác, khiến kỹ thuật lắng đọng.

Đây chính là lý do Karen chọn bà ta;

"A."

Người phụ nữa cười một tiếng, ngồi xuống ở bên cạnh, cầm trong tay ra một gói

thuốc, lấy ra một điếu, không đưa cho Karen, rồi tự châm thuốc cho mình,

Nói:

"Tôi đã nói rồi, cậu trai trẻ tuấn tú như cậu, làm sao lại tới đây chơi, mấy cô gái

sạch sẽ trẻ tuổi ở bên ngoài rất nhiều, thậm chí còn không cần cậu phải dùng

tiền.

Tôi còn tưởng rằng cậu nhớ mẹ đấy."

"Tôi đến vì việc của ngài Pavaro." Karen giải thích nói.

"Ông ta ở đâu?"

"Bị chính thức bắt giữ rồi."

Nữ nhân phun ra một vòng khói, sau đó liếm môi một cái, nghe được tin tức

này, bà ta có vẻ hơi căng thẳng, không, là có chút e ngại, bà nhỏ giọng nói:

"Ca ngợi Mills."

Có đôi khi, loại này lời nói ca ngợi này, tựa như là "Trời ạ", "Ôi thần ơi", "Cám

ơn trời đất", đối với tín đồ mà nói, giống như mấy từ cảm thán quen thuộc hàng

ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play