"Này."

Karen kêu một chút.

Ngài Pavaro cũng không nhúc nhích, hai người áo đen đưa ánh mắt nhìn về phía

Karen.

"Đây đang luyện tập cho tiết mục gì à? Hay là trò chơi mới lạ gì à?"

Ngài Pavaro bỗng nhiên cười nói:

"Do cậu thiếu kiến thức mà thôi, cách chơi này trong mấy tiệm điểm tâm đều

không phải là trò gì mới lạ."

"Hứ, ai lại đến mấy chỗ đó làm gì, chỉ toàn vài người phụ nữ lớn tuổi."

"Cũng là do cậu còn trẻ tuổi thôi, kỹ thuật lắng đọng dần theo tuổi tác."

Karen vẩy tàn thuốc rơi xuống, sau đó cố ý thò đầu ra, nhìn thoáng qua cái còng

siết trên tay của Pavaro:

"Đòi nợ? Tín dụng đen cho vay nặng lãi bây giờ cũng bắt đầu xài còng tay rồi

à?"

Một tên áo đen rút ra một tờ giấy chứng nhận cảnh sát từ trong người, đặt ở

trước mặt của Karen:

"Chúng ta là cảnh sát, bây giờ hoài nghi cậu có giao du liên hệ với người đang

bị tình nghi."

"Ách..." Karen lập tức ném điếu thuốc còn chưa cháy hết xuống dưới đất, giơ

tay lên, co đầu lại, "Chuyện không liên quan đến tôi, thật sự không liên quan

đến gì đến tôi, tôi chẳng qua là cảm thấy trang phục của các người... Cảnh sát,

thật có lỗi, thật có lỗi, tôi cũng không phải cố ý ảnh hưởng công vụ của hai vị."

Karen vừa cười vừa kéo kính cửa sổ xe lên.

Người áo đen cũng phải thật sự đi điều tra Karen, chỉ muốn dọa anh ta một chút.

Rốt cuộc, thì tiểu đội thần quan của Đòn Roi Kỷ Luật, cũng không có rảnh đến

mức nhiệt tình đi điều tra một người qua đường.

Pavaro bị còng hai tay leo lên xe, chiếc xe thương vụ kia cũng lập tức lái đi

khỏi.

Karen ngồi ở trong xe, vẻ kinh hoảng trên mặt cũng từ từ rút đi.

"A, cảm ơn, may mắn ngài là người hút thuốc lá."

Ý của những lời này, chẳng lẽ ông ta đã sớm biết mình không phải là người

bình thường?

Đối với cái này, Karen cũng không có gì giật mình, nguyên nhân mặc dù bởi vì

thanh tẩy đặc biệt, làm cho mình rất khó bị "Dò xét" ra, nhưng đó cũng chỉ giới

hạn với những người mình gặp thoáng qua trên đường;

Mình và Pavaro từng có tiếp xúc qua mấy lần, nửa đường người ta còn kiểm tra

người của Alfred, liên tưởng đến việc phát hiện ra mình không phải là "Người

bình thường", cũng không có gì quá kỳ lạ.

Để Karen cảm thấy bất ngờ chính là ngài Pavaro lại chủ động nhắc đến cửa

hàng điểm tâm.

Đây là đang nhắc nhở cho mình sao?

Thế nhưng là, vì cái gì không nhắc nhở hai tên nhân viên của ông ta?

Ánh mắt Karen nhìn về phía hai tên nhân viên thấy ông chủ của mình bị bắt đi

cũng không dám động đậy chút nào;

Cũng đúng, nói cho bọn họ thì dường như cũng chẳng có tác dụng gì cả, hai tên

nhân viên này nhìn bộ dạng cũng chẳng thông mình lắm, Dincom còn đỡ một

chút, nhưng cũng chỉ có hạn mà thôi.

Cho nên mới nói với mình sao?

Mình vốn dĩ thiếu nợ người ta, nhưng thật ra cũng chẳng tiếp xúc quá nhiều,

còn không được xem như bạn bè, còn nói đến ân tình, trả là được; cho thêm ít

tiền, hoặc là, đưa ít vé điểm cho bà chủ xem như kết thúc?

Phải biết, mình sợ nhất là bị liên quan, cũng muốn tránh liên quan đến nhất đó

chính là Trật Tự Thần Giáo a.

Tóm lại, để tay lên ngực tự hỏi, nhìn xem ngài Pavaro bị bắt đi, trong lòng

Karen cũng không có cảm giác quá xúc động mà muốn đi thu thập chứng cứ

giúp ông ta lật lại án oan.

Cái này cũng không phải đơn giản như lúc mình giúp con trai của Alleye xem

bệnh đơn giản như vậy, cái trước đơn giản là chỉ tốn chút thời gian và sức lực,

còn cái sau nếu như không cẩn thận, thế nhưng là sẽ khiến mình cũng bị liên lụy

vào.

Chỉ là, đến cũng đã đến rồi, dù là ngài Pavaro đã bị bắt đi, nhưng việc mình đến

cảm ơn thì vẫn cần phải làm.

Karen xuống xe, từ trong cốp sau lấy ra quà tặng, đi về phía cửa nhà tang lễ.

Nửa đường, đi tới trước mặt Pieck cùng Dincom.

Pieck nhìn xem Karen đang đi tới, nhất thời có chút không dám tin.

Dincom thì chủ động đưa tay, giúp Karen nhấc lễ vật lên, rất khiêm tốn mà nói:

"Thưa ngài."

Nhìn xem phản ứng của Dincom à Pieck,

Hả?

Giống như đã có gì hiểu lầm.

Karen lập tức hiểu rõ ra, hiểu lầm a, mình thật ra cũng chỉ vừa đến đây, trong xe

cũng chỉ vừa lúc có cái bật lửa do Alleye chuẩn bị mà thôi.

Chỉ là, Karen do dự một chút, cũng không giải thích gì, chỉ là nhẹ gật đầu với

Dincom.

"Mời ngài."

Dincom dẫn Karen đi vào trong nhà tang lễ, đây là mặt tiền cửa hàng, mặc dù

có hai cái mặt tiền cùng hợp lại làm một, nhưng vẫn như cũ có vẻ hơi thô sơ.

Bởi vì vừa cử hành xong lễ cúng điếu, bên trong còn có chút lộn xộn, ở trong

còn có một cái bệ cao, phía trên có một vị "Khách hàng" đang nằm.

"Hướng này thưa ngài."

Dincom dẫn Karen đi tới nhà sau, đằng sau là nơi sinh hoạt, ân, cũng có khu

làm việc, ví như có một căn phòng không khóa mà lúc Karen vừa liếc mắt vào

đã nhìn ra được căn phòng này cùng loại với phòng làm việc của thím Mary.

Phòng khách cũng không lớn, kề bên phòng ăn, Karen ngồi xuống.

Dincom lại đi pha một ly hồng trà đặt ở trước mặt Karen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play