"Vậy còn hôm nay thì sao?" Karen hỏi, "Hôm nay tôi chỉ ngồi không rồi?"

Bertha cười nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ vậy; còn có một việc

cần nhắc nhở ngài chính là, sau này ngài cũng không cần đến sớm như vậy, đến

trước giờ hẹn là được rồi, bởi vì cấp bậc bác sĩ của ngài ngang với của ông chủ,

cho nên có thể hưởng thụ độ tư do giống như của ngài ấy."

"Được rồi, tôi đã biết, Chỉ là tôi vẫn là hi vọng cô có thể sắp xếp vài người bệnh

cho tôi sớm một chút."

Karen nhún vai, tiếp tục nói:

"Đến cùng thì tôi cũng không muốn ngồi không ở đây ăn lương."

Bởi đến cùng thì nếu chỉ dựa vào lương căn bản mà sống thì có chút không đủ.

Karen còn muốn kiếm nhiều tiền một chút, đến lúc đó còn giúp chú sớm trả

xong tiền nợ mua nhà.

"Như vậy, ngược lại là có một người khách hàng rất thích hợp với ngài đấy, tôi

có thể giúp ngài sắp xếp một chút"

"Được rồi."

"Tầm khoảng nửa giờ sau khách hàng sẽ tới, ngài xem có được không?"

"Có thể."

Bertha đi ra khỏi văn phòng Karen, Karen thì đem hai tay đặt ở trên lan can ghế

dựa, nhìn xem bàn làm việc trước mặt mình.

Xuyên thấu qua khe hở của cửa chớp, có thể trông thấy bên ngoài mọi người

đang làm việc bên ngoài;

Loại cảm giác này, rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc, đời trước anh cũng đi

làm như thế.

Kéo ra ngăn kéo, bên trong chỉ có một ít cuốn vở trống và tài liệu.

"Bên trong, nên bỏ vào một cây súng lúc."

Mặc dù lúc mình đi làm thì Alfred cũng ngồi trong phòng tiếp khách, nhưng dù

sao anh ta cũng ngồi trong phòng tiếp khách.

Karen giơ bàn tay của mình lên, nhẹ nhàng lung lay ở trước mặt, cũng may

mình bây giờ cũng không phải hoàn toàn không có năng lực phản kháng, như

thế nào đi nữa, " Ngọn Giáo Trừng Phạt" vẫn có thể sử dụng.

Vấn đề duy nhất cơ bản đó chính là năng lực của mình lúc này có hơi cực đoan,

hoặc là đeo lên một đống mai rùa, hoặc là bắn một phát nổ tung, không có cách

nào hành xử thong dong giống như ông nội.

Đương nhiên, Karen cũng không hi vọng xa vời có thể trực tiếp trở nên giống

với ông nội, nhưng dựa theo quá trình của Trật Tự Thần Giáo, đại khái chỉ có

đạt đến cấp độ của Quan thẩm phán, mới gọi là biết chiến đấu.

Mình, còn có một đoạn đường dài muốn đi.

Thần khải đã đến, bước kế tiếp, đó là thần mục.

Karen cầm lấy một quyển vở trống, ở phía trên vẽ lên một cái vạc nước rất lớn,

sau đó lại vẽ lên một cái ống nhỏ.

Vấn đề của mình bây giờ chính là, vạc nước rất lớn, nước tích lũy ở trong cũng

rất nhiều, nhưng vấn đề là cái miệng ống rất nhỏ, mà cái ống miệng lớn hay

nhỏ, là dựa theo thần khải, thần mục, và quan thẩm phán mà phân chia.

Nói cách khác, chờ sau khi mình đạt đến cấp độ quan thẩm phán, cái miệng ống

của mình được mở rộng đến mức có thể sử dụng, đến lúc đó lại ỷ vào lượng

nước tích lũy của mình... Cơ bản cùng cấp bậc quan thẩm phán...

Dù là dùng phương pháp ngu xuẩn nhất, một cái thuật pháp người ta có thể sử

dụng liên tục ba lần sẽ kiệt lực, mình có thể sử dụng không chỉ mười lần liên

tục, ưu thế, chẳng phải thể hiện ra như thế sao.

Lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ vang.

Karen đóng lại cuốn vở, anh cũng không muốn để bệnh nhân nhìn thấy mấy thứ

mình vừa vẽ để tránh họ lầm nghĩ rằng bác sĩ tâm lý lại có vấn đề về tuyến tiền

liệt.

Cửa bị đẩy ra, là Bertha bước vào.

Karen nhìn một chút phía sau cô không có ai theo cùng, hỏi:

"Người bệnh đâu?"

Bertha chỉ chỉ mình, cười nói: "Chính là tôi, tôi mới làm xong thủ tục ở quầy lễ

tân, hiện tại chính thức đến xem bệnh, trong hai canh giờ tiếp theo, ngài là bác

sĩ, tôi là người bệnh, thời gian của ngài thuộc về tôi."

"Cô đang nói đùa?"

"Không phải, là đang nghiêm túc, từ tình huống hôm qua tôi cảm thấy ngài cũng

có thể nhìn ra rằng tôi có chút không bình thường, cần ngài chẩn đoán và điều

trị."

"Rất xin lỗi, hôm qua tôi nói những lời kia với cô, đó là bởi vì hiểu lầm mà

thôi."

Bertha nhẹ gật đầu, nói: "Đúng vậy, rất nhiều người đối với chúng tôi, ngay từ

đầu đều sẽ có sự hiểu lầm."

Chúng... tôi?

Bertha ngồi xuống trước mặt của Karen, mỉm cười nói: "Thật ra thì ánh sáng

chưa bao giờ sai, mọi người hướng đến ánh sáng, cũng là trời sinh."

Ánh sáng?

Bertha tiếp tục nói: "Tôi không biết vì sao tôi lại chọn lựa ánh sáng, có lẽ, là do

ánh sáng chọn lựa tôi, tôi cảm thấy rất kiêu ngạo, cũng rất tự hào, bởi vì tôi có

thể tắm trong hào quang của nó, cảm nhận được sự che chở ấm áp của nó mang

lại.

Ngài Karen, ngài cảm thấy thế nào?"

Tôi cảm thấy?

Karen nhìn xem Bertha, loại cảm giác này rất giống với việc ngày đầu tiên mình

vừa đi làm, kết quả thì đồng nghiệp lại hứng thú phừng phừng mà chạy đến

truyền giáo cho mình.

Nếu như không phải mình rõ ràng thân phận của Piaget, cũng biết rõ tính cách

và phẩm tính của anh ta, đổi lại là một ông chủ khác, Karen thực sẽ lầm tưởng

rằng mình vào làm cho một cái hang ổ của tà giáo.

Nhưng cô ta nói đến ánh sáng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play