"A."

Karen sau khi thức giấc, nghe xong Pall tự thuật lại chuyện tối hôm qua, thế

mới biết chó mèo nhà mình tối hôm qua làm nhiều chuyện như vậy.

Cầm trong tay tờ giấy viết thư kia,

Karen nói:

"Đây là hội nghị bí mật của tàn dư Quang Minh Thần Giáo?"

Pall phân tích nói: "Cho nên, chủ nhà đời trước chắc là tín đồ của Quang Minh

thần giáo, trước đây ông ta chắc cũng đã tham gia không ít lần hội nghị, chỉ lần

này bởi vì ông ta dọn nhà, cho nên thông báo về lần hội nghị tiếp theo bị chúng

ta nhặt được."

Karen lắc đầu: "Quá trùng hợp, tôi không tin."

"Nhưng có lẽ thật sự là trùng hợp như vậy đâu." Pall lắc lắc cái đuôi.

"Dọn nhà, không biết thay đổi địa chỉ sao? Quang Minh thần giáo và Bích Thần

giáo khác nhau, Bích Thần giáo chỉ là đối tượng đả kích của Trật Tự Thần Giáo,

nhưng Quang Minh thần giáo là mục tiêu đả kích của toàn bộ tầng lớp giáo hội.

Dọn nhà, tin lại đưa đến tay của chủ nhà thứ hai, cái chế độ thô sơ như vậy, nó

làm sao tiếp tục tồn tại tới bây giờ được?"

"Nếu như không phải tiếng kêu của con chó ngu xuẩn kia hấp dẫn được sự chú

ý của con quạ đen, chúng ta cũng không lấy được cái thư thông báo này, con

quạ đen kia chính nó cũng có khả năng nhận diện người khác, trên thực tế tối

hôm qua nó đứng ở ngoài cửa sổ nhìn cậu rất lâu, sau đó đã chuẩn bị không đưa

tin nữa mà rời đi.

Quan trọng nhất chính là, rất có thể chủ nhà trước cũng không biết phải nên

thông báo như thế nào."

Dù là nghe được lời giải thích này của Pall, trong long của Karen vẫn như cũ

không thể nào tin được, anh là người rất cẩn thận.

"Gâu! Gâu! Gâu!"

"Nó nói cái gì?"

"Nó nói chủ nhà trước đây có thể cũng chỉ là tín đồ ngoại vi, cao nhất có lẽ cũng

chỉ là một cái thần phó, loại tín đồ này ở bên ngoài rất lưu động, bởi vì bọn họ

trên cơ bản cũng không thuộc về thành viên trung tâm của giáo hội.

Mà tàn dư bây giờ của Trật Tự Thần Giáo cũng chỉ dám lén lút mà truyền đạo,

cho nên quy mô của tầng lớp trung tâm cũng rất ít."

"Mà lại tôi cảm thấy chủ nhà cũ đi theo con trai đến trang viên ở thuộc địa, khả

năng cũng là truyền bá Quang Minh Thần Giáo ở thuộc địa, bởi vì thuộc địa

cũng không thuộc về khu vực bao trùm của các giáo hội chính thống, mặc dù

bọn họ có tín ngưỡng nguyên thủy của mình, nhưng lại càng dễ dàng từng bước

xâm chiếm, sự giám sát cũng giảm bớt rất nhiều."

Karen lắc lắc tờ giấy viết thư trong tay, yên lặng ngẩng đầu nhìn trần nhà.

"Karen, cậu đang nhìn cái gì?"

"Tôi đang nhìn xem có phải có người đang theo dõi chúng ta hay không."

"Tôi cảm thấy sự việc này có thể suy nghĩ đơn giản một tí, ví như nhà đầu tư

của cái chung cư này là tập đoàn Ellen vậy."

"Có lẽ, tôi có chứng rối loạn hoang tưởng bị hại chăng."

"Gâu! Gâu! Gâu!"

"Nó còn nói cái gì?"

"Nó nói lo lắng của ngươi cũng không phải là không có lý, cho nên, bức thư này

cậu tính sẽ xử lý như thế nào, cậu sẽ đi tham gia hội nghị bí mật này của Quang

Minh thần giáo sao?"

Karen đem giấy viết thư vứt xuống một bên, nói:

"Đồ đần mới có thể đi."

Nói xong, Karen rời giường, đi rửa mặt.

Sau khi Karen rời khỏi phòng ngủ, Pall lập tức thấp giọng mắng Kim Mao:

"Ngươi vừa mới thế mà đề nghị phái Alfred giết cả nhà của Alleye để thử xem

là trùng hợp hay bố trí à?"

Kim Mao nhìn xem Pall, hai cái lỗ tai xìu xuống trên đầu.

"Lần này ta không giúp ngươi phiên dịch là bởi vì ta cảm thấy cái lời nói này

của ngươi quả thật là quá ngu xuẩn, ngươi sao không giống với con yêu tinh

radio kia một tí, đuổi kịp mắt thẩm mỹ của hắn?"

Kim Mao "Ô ô" hai tiếng, nằm xuống ổ chó của mình.

"Chỉ là dù sao trước mắt hai chúng ta ở nhà cũng không có chuyện gì khác có

thể làm, ngược lại là có thể đi xung quanh quan sat."

Kim Mao lập tức hào hứng trở lại, lần nữa đứng người lên.

"Nhưng trọng điểm không phải là nhà của Alleye, chúng ta tìm những người có

vẻ đáng nghi ở trong khu chung cư này, quan sát bọn họ, ít nhất cũng làm rõ

việc trước cửa nhà đã, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Gâu! Gâu!"

Pall nghe được lời này, sợi râu mèo có chút lắc lư:

"Ngươi nói còn có một loại khả năng, đó chính là thể chất người khác nhau sẽ

dễ dàng thu hút đến những việc khác nhau? Bởi vì cậu ta là Karen, cho nên một

ít chuyện, sẽ chủ động tìm đến cậu ta theo hình thức trùng hợp?

A, trời ạ, ta đoán chừng Karen chắc chắn sẽ không thích lời giải thích này, cậu

ta cũng sẽ không thích cái loại thể chất cơ thể dễ kiếm chuyện này."

"Gâu! Gâu!"

"Ngươi nói, là thế nhân đang kêu gọi thần, mà thần, lựa chọn đáp lại lời kêu

gọi.”

"Gâu!" Kim Mao hưng phấn gật đầu.

"Cái lời này nói cũng không sai, có trình độ của tên yêu tinh radio kia."

...

Karen sau khi rửa mặt, thay một bộ quần áo nghiêm túc một chút, đứng trước

gương chải chuốt lại mái tóc của mình, nhưng mặc dù như thế, hay là bởi vì

gương mặt của cái cơ thể này quá đẹp trai, dù là tăng thêm vẻ nghiêm túc, vẫn

như cũ làm cho người ta cảm thấy lãng tử.

Lúc xuống lầu, vừa lúc trông thấy Alfred đang nói chuyện cùng Hande, sau đó

đóng cửa lại.

"Thiếu gia, Jane bảo Hande đưa bữa sáng cho chúng ta."

"Được rồi."

Bữa sáng đưa tới rất phong phú, nhưng chỉ có hai phần, hiển nhiên trong mắt

của người bình thường, không tính phần cho mèo và chó.

Hai phần thịt gà cuộn, hai phần bánh ngô kẹp, một bình lớn sữa bò nóng.

Cắn một miếng thịt gà cuộn, Karen có chút ngoài ý muốn nói: "Nước sốt rất

không tệ."

"Có thể được đến sự khích lệ của thiếu gia, vậy khẳng định trình độ rất ưu tú."

Alfred không đi lấy thịt gà cuộn mà là cầm lấy bánh ngô kẹp, bởi vì anh biết

thiếu gia nhà mình không thích ăn đồ ăn có vị bắp.

Hai cái thịt gà cuộn đều bị một mình Karen ăn, lại uống một chén sữa bò lớn.

Alfred phối hợp với tiết tấu ăn của thiếu gia, sau khi thiếu gia đã uống xong

chén sữa bò, anh ta cũng bỏ một miếng bánh ngô cuối vào trong miệng

"Thiếu gia, ngài muốn đi đâu?"

Mặc một bộ trang phục này, chắc chắn là muốn ra ngoài.

"Hôm qua tôi thấy được một tờ quảng cáo khai trương của một phòng khám

bệnh tâm lý."

"Thiếu gia đang chuẩn bị chỉ dẫn nội tâm lạc đường của những người đáng

thương kia sao?"

"Ông chủ phòng khám bệnh là Piaget."

"A, một người đáng thương đồng ý thanh toán giá tiền hợp lý."

"Tôi cảm thấy tôi có thể tìm công việc ở chỗ của anh ta, cũng chỉ có Piaget sẽ

không để ý trình độ của tôi."

"Được rồi, ta đi mượn xe của Alleye."

"Ông ta không cần dùng sao?" Karen hỏi.

"Ông ấy hôm nay muốn dẫn Hande đi bệnh viện thành phố Sangpu xem lỗ tai,

cả nhà ngồi xe lửa đi rồi, có lẽ ngày mai mới có thể trở về, tiền tiết kiệm trước

kia cũng đều dùng cho việc chạy chữa cho lỗ tai của con trai ông ấy, hiện tại thì

mỗi lần làm xong một đơn hàng môi giới thì ông ấy sẽ lấy tiền đó mà đưa con

trai đi xem bệnh."

"Tốt a."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play