"Ông nội ngài là một vị vĩ đại."
"Ông nội càng hy vọng người trong nhà, có thể sống yên ổn như những người
bình thường, tôi đối với con cái của mình cũng giống vậy, tôi hi vọng đợi đến
bọn chúng đủ lớn, lại tự mình đi hỏi thăm chúng, mà không phải ngay từ đầu đã
quyết định sẵn cuộc đời của chúng."
"Vâng, thiếu gia ngài quả thật quá cơ trí."
Lúc này, chân trời đã nổi lên một chút trắng sáng, giống như là cá lật nghiêng
bụng trắng của mình.
Bá tước Recar cúi đầu nhìn cơ thể của chính mình, lập tức từ từ đứng người lên,
nói:
"Thiếu gia, thời gian của tôi đã sắp hết rồi, mặt khác, cơ thể này của tôi đã trải
qua rèn luyện, nếu chỉ giữ ở trong mộ thì có hơi đáng tiếc, thiếu gia có thể sai
người lấy ra để tiến hành rèn đúc.
Mặc kệ là làm vật kỷ niệm hay là chế tạo vũ khí gì đó, đều là nguyên vật liệu rất
phù hợp."
Karen cũng đứng người lên, nói: "Ngài không cần phải làm vậy."
"Tôi chỉ đang nói đúng sự thật mà thôi, bởi vì thiếu gia ngài cũng biết mà, đợi
chút nữa tôi sẽ triệt để chết đi, đối với một thứ đồ đã không còn lại linh tính gì,
thật sự cũng không cần phải kiêng kỵ cái gì nữa.
Chỉ là, cũng là nhờ vào phúc của thiếu gia ngày, tôi phát hiện sau khi mình thức
tỉnh, nhờ vào tử vong, mà đạt đến cấp độ của Thủy tổ Ellen;
Nói xác thực, là đạt đến cấp độ thuộc tính Thủy của Thủy tổ Ellen."
"Lên cấp?" Karen kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, Thủy thuộc tính cấp cao nhất, lại là tử vong, đây thật là... một kết
quả làm người ta không biết phải nói gì, chết mới có thể lên đến cấp độ cao
nhất, vậy cái này cấp cao nhất này còn có ý nghĩa gì nữa?"
Bá tước Recar mở bàn tay của mình ra, trên bàn tay ngưng tụ ra một tầng sương
lạnh:
"Con đường thăng cấp của thuộc tính thủy, đó là tử vong, là có thể đóng băng
thậm chí là cái chết."
Bá tước Recar thu lại bàn tay, đi về hướng bia mộ của mình: "Thiếu gia, tôi phải
đi xuống dưới rồi."
"Ngài đi vui vẻ." Karen nói.
"Ừm, rất vinh hạnh, có thể cùng ngài gặp mặt và nói chuyện với ngài." Bá tước
Recar đi đến bên cạnh ngôi mồ, nhìn một chút phía trên phần mộ do mình phá
ra, "Tôi cảm thấy mộ thất của gia tộc về sau xây dựng nên xây thêm một cái cửa
có thể mở từ bên trong, như vậy thì thuận tiện hơn rất nhiều, với lại lúc đi
xuống, cũng có thể lợi dụng tiếp."
"Tôi sẽ đề nghị việc này với lão Anderson."
"Làm phiền thiếu gia rồi."
Bá tước Recar ngắm nhìn bốn phía một lần nữa,
"Muốn nói lời chào tạm biệt với ngươi, thế giới mà ta đã từng tung hoành, cùng
ta rong rủôi trên biển khơi, rất đáng tiếc, sau khi tỉnh dậy lần này cũng không
thể trông thấy ngươi nữa."
Nói xong, bá tước Recar nhảy vào mộ của mình, phía dưới phát ra một tiếng
"đông".
Karen thở một hơi dài nhẹ nhõm, mặc dù bá tước Recar đối với anh rất khách
khí, nhưng đối phương quả thật làm cho anh cảm thấy rất áp lực.
Có một chuyện, Karen vẫn luôn giấu ở đáy lòng, đó chính là bá tước Recar lúc
trước leo ra từ trong nấm mồ, đến lúc cuối cùng chạy vội về hướng lầu ba của
lâu đài cổ đi tìm nữ vương, trong lòng Karen có một loại cảm giác rằng đối
phương thật ra rất muốn quay đầu lại mà dùng một đấm đấm chết mình.
"Ai." Pall lắc đầu nói, "Đáng tiếc, tên cặn bã này."
"Ừm."
Karen nhẹ gật đầu, vì giúp gia tộc tạo hảo cảm với mình, một tên cướp biển có
thể bảo mình dùng xương cốt của ông ta để rèn vụ khí, đứng trên lập trường của
mình thì quả thật là cặn bã nhưng cũng có một chút đáng yêu.
Đáng tiếc, mặc dù lúc mình thức tỉnh gã, xiềng xích từng có một lần biến thành
màu đỏ, có thể biến thành màu đỏ mang một ý nghĩa khác, thậm chí còn tương
ứng với công năng sữ dụng khác.
Nhưng mình bây giờ, cơ bản cũng không làm được đến mức kia, khoảng cách
có thể nói là rất xa xôi.
Mà bá tước Recar sau khi bị tỉnh lại, năng lượng linh tính trong thân thể tất
nhiên đang không ngừng tiêu tán, đây là một cái quá trình không thể đảo
nghịch.
Cho nên, bá tước Recar chỉ có thể bụi về với bụi, đất về với đất.
Ai,
Nếu như có thể đông cứng, tạm dừng lại thì tốt.
Hả?
Karen sửng sốt một chút, bên trong đầu óc bỗng nhiên hiện ra một câu lúc trước
mà bá tước Recar nói:
"Con đường thăng cấp của thuộc tính Thủy, đó là tử vong, có thể đóng băng
thậm chí là cái chết."
Có thể thử một chút hay không, tự mình đóng băng bản thân để ngăn cản linh
tính tiêu tan dần?
Karen lập tức quay người, chạy về hướng mộ thất, Pall vuốt mèo không bám
vững, trực tiếp bị quăng xuống dưới từ trên bờ vai Karen.
Rất nhanh,
Karen đi đến phía trên cái lỗ của mộ, ghé vào gần bên mà hô xuống:
"Ngài Bá tước, ngài đã chết hẳn hay chưa?"
Nếu như đã chết hẳn, vậy thì không có biện pháp gì rồi.
"Ách... Vẫn chưa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT