"Giải quyết rồi sao?"

Hai con ngươi của Alfred tỏa ra màu đỏ, nhìn về phương hướng phòng ngủ lầu

ba của tòa lâu đài ở phía xa, rất chân thành trả lời:

"Thiếu gia, đèn đã tắt rồi."

"Cái này thì ta cũng có thể nhìn thấy."

"Vâng, thưa thiếu gia."

"Tôi cảm thấy, tổ tiên nếu đã ra tay, vậy khẳng định sẽ không thành vấn đề, tổ

tiên không thể nào để thành viên trong gia tộc của mình trở thành đồ ăn trong

miệng của kẻ khác." Mike nói, "Mặc dù đám hậu duệ như chúng tôi rất kém cỏi,

nhưng tổ tiên dù sao cũng là tổ tiên, tôi đang đặt mình vào lập trường của tổ tiên

mà suy nghĩ."

Ngài Bede mở miệng nói: "Khí thế mà tổ tiên vừa mới thể hiện ra lúc nãy, rất

kinh khủng và mạnh mẽ vô cùng, nếu như ngay cả ông ấy cũng không thể giải

quyết được, vậy tối nay nhất định là kiếp nạn của cả trang viên Ellen."

Karen nhìn thoáng qua ngài Bede, hỏi:

"Cho nên, ngài lại nhịn không được mà muốn đi vẽ tranh rồi sao?"

Ngài Bede cười cười, không nói chuyện.

Dứt bỏ sự quản lý ước thúc của quy tắc luân lý thế tục, tận mắt nhìn thấy quê

nhà của mình bị tiêu diệt, vừa nhìn vừa họa, quả thật có thể tạo ra một tác phẩm

rất tốt.

Lúc này, một luồng hơi nước từ phía tòa lâu đài cổ bay về phía bên này, những

nơi mà nó bay qua, đều làm cho cảnh vật xung quanh vặn vẹo theo.

"Tổ tiên tới."

Mike một lần nữa xuống tới từ trên xe lăn, quỳ sát trên mặt đất.

Ngài Bede cũng giống như vậy, quỳ sát xuống dưới.

Sau đó, hai luồng hơi nước phân ra từ luồng chính, mỗi cái cuốn lấy Mike và

Bede, quăng hai người bọn họ đi nơi xa;

Mặc dù hai người bọn họ đối với tổ tiên cũng rất cung kính, nhưng tổ tiên đối

với bọn họ lại cảm thấy chán ghét đến mức không muốn thấy mặt.

Ngay sau đó, dòng hơi nước ngừng đến trước mặt Karen, hơi nước hoàn toàn

biến mất, lộ ra bóng người của bá tước Recar, Pall thì ngồi trên bờ vai của bá

tước Recar.

Vốn dĩ trong lòng Karen còn cảm thấy hơi chút lo sợ, nhưng sau khi nhìn thấy

Pall cũng cùng theo tới, tảng đá trong lòng rốt cục cũng rơi xuống.

Pall nhảy xuống từ trên vai của bá tước Recar, chạy đến bên người Karen, lại

quen cửa quen nẻo mà leo lên trên bờ vai Karen ngồi xuống;

Quay đầu, cố ý trừng mắt liếc con Kim Mao đang ngồi dưới đất.

Kim Mao hơi nghi ngờ mà lắc lắc cái đuôi một chút, không biết đã đắc tội con

mèo này bao giờ.

"Thiếu gia Karen."

Nghe được bá tước Recar sửa lại xưng hô đối với mình, trên mặt Karen lộ ra nụ

cười tự nhiên, đáp lại nói:

"Ngài Bá tước."

Lúc này,

Bá tước Recar quỳ một chân xuống với Karen:

"Gia tộc Ellen, cảm kích sự che chở của ngài!"

"Ngài không cần phải làm như vậy, xin ngài hãy đứng dậy."

"Đây là điều nên làm, gia tộc Ellen, có ân tất báo!"

Bá tước Recar đem nắm đấm nện ở trên ngực mình,

"Đáng tiếc, tôi đã sắp chôn vùi một cách triệt để, không cách nào báo đáp ân

tình của ngài, nhưng người trong gia tộc của tôi, khẳng định sẽ tiếp tục phụng

dưỡng ngài."

"Nếu như có thể mà nói, chúng ta có thể ngồi xuống mà nói chuyện, tôi cũng

không phải rất thích cách nói chuyện kiểu này."

"Được rồi, nghe theo sự sắp xếp của ngài."

Bá tước Recar đổi quỳ thành ngồi, hai chân co lại.

Karen cũng ngồi xuống, chỉ là sau khi ngồi xuống, có thể cảm nhận được rõ

ràng thân hình cao lớn của đối phương.

"Ngài có thể ngồi lên trên ghế.” Bá tước Recar nói.

"Không cần."

"Được rồi." Bá tước Recar duỗi ra nắm đấm, đấm xuống dưới mặt đất một cái,

"Ầm!", trên mặt đất xuất hiện một cái cái hố nhỏ, bây giờ, bá tước Recar ngồi

trong cái hố nhỏ đã ngang tầm mắt với Karen khi nói chuyện.

Sau khi thấy cảnh này, Karen có thể chắc chắn, bá tước Recar và Pall đã có một

cuộc trò chuyện rất phong phú với nhau.

Nếu như nói ngay từ đầu, đối phương là đem mình tưởng nhầm thành Đại giáo

chủ Trật Tự Thần Giáo của Đại khu, như vậy bây giờ, thì xem mình coi như chỗ

dựa về sau của gia tộc Ellen.

Mặc dù bá tước Recar bây giờ rất mạnh, mạnh đến mức nếu như ông ta muốn ra

tay giết mình thì cũng chẳng cần phí một chút sức lực nào, nhưng ông ta cuối

cùng cũng sắp lại "Chết đi".

Đương nhiên, có ít người gặp được hoàn cảnh như thế này, sẽ lựa chọn càng tuỳ

tiện và phóng túng thêm;

Nhưng lại có ít người, sẽ chọn cố hết khả năng của mình làm việc gì đó cho

người nhà còn sống.

Rất hiển nhiên rằng, bá tước Recar lựa chọn cái sau.

"Thiếu gia Karen..."

"Ngài gọi tôi là Karen là được rồi."

Pall hơi nghi ngờ mà nhìn thoáng qua Karen, vì cái gì cậu ta đối đãi với mình

không giống như Recar, rõ ràng vai vế của hai chúng ta đề lớn như vậy, rất

nhanh, Pall bỗng nghĩ thông suốt, vẫn là vấn đề về sức mạnh.

Cho nên, cậu ta chỉ dám sờ bụng của mình, cũng không dám đi sờ bụng của

Recar lúc này!

"Không, xưng hô như thế này không thể thay đổi, ta biết tên phế vật Anderson

kia... Không, lão tộc trưởng Anderson này cũng là xưng hô cậu như vậy, trong

gia tộc, tộc trưởng là lớn nhất."

"Tộc trưởng bây giờ, là ngài Bede."

"Ồ? Vậy hắn ta ở đâu?"

"Vừa mới bị ngài ném ra ngoài."

"A, ha ha." Bá tước Recar cười cười, "Vấn đề của Gloria đệ cửu, đã được tôi

giải quyết rồi."

Nói xong, bá tước Recar lấy ra một khối băng;

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play