Karen mở mắt ra, anh vẫn đang ngồi trên bậc thềm, và thấy rất nhiều người

đang đứng bên cạnh anh.

Hiện giờ, anh đang vô cùng mệt mỏi, nhưng cũng vô cùng sung sức.

Mệt mỏi chính là thân thể, lại một lần nữa đạt tới điểm tiêu hao quá mức cực

hạn, có điều vẫn khá hơn một chút so với sau cái lần đi nói chuyện xong với bá

tước Recal;

Sung sức về tinh thần là mục tiêu, con người sợ đêm đen bởi vì đêm đen che lấp

phương hướng, nhưng một khi ánh sáng rực rỡ thực sự xuất hiện trước mặt,

bóng tối vẫn đang nhe nanh múa vuốt trước đó sẽ lập tức trở thành một tờ giấy

bạc tẻ nhạt.

"Xin lỗi, vừa mới ngủ gật."

Karen từ từ đứng dậy, Alfred đưa tay ra đỡ lấy Karen.

Lúc này, Eunice chủ động đi tới;

Alfred do dự một lúc, sau đó lùi lại một chút, để Eunice thế vào chỗ của mình

đỡ lấy thiếu gia.

"Đưa anh trở lại phòng ngủ nhé." Karen nói với Eunice.

"Vâng."

Với sự giúp đỡ của Eunice, Karen quay trở lại phòng ngủ, anh ngồi xuống

giường trước, Eunice giúp anh dọn giường xong, sau đó vòng tay ôm anh và đặt

anh nằm xuống.

“Anh không yếu đến vậy đâu.” Karen cười nói.

“Gần đây cơ thể anh luôn gặp vấn đề, vì vậy anh nên chú ý nghỉ ngơi nhiều

hơn.” Eunice nói.

"Ừ, được rồi."

Karen nằm xuống, Eunice giúp anh đắp chăn.

"À, Eunice."

"Chuyện gì vậy?"

"Em có thể giúp anh mượn bộ họa cụ của cha em được không?"

"Tất nhiên là có thể, nhưng anh không được vẽ luôn bây giờ, ít nhất là sau khi

anh đã nghỉ ngơi dậy mới được."

"Ừ, anh sẽ vẽ sau khi anh thức dậy. Anh vừa có một giấc mơ, anh muốn vẽ nó

ngay sau khi nghỉ ngơi xong. Em biết mà, có thể sau khi để quá lâu, anh sẽ

không nhớ trong giấc mơ trông như thế nào nữa mất. "

"Em biết rồi, trước khi anh dậy, em sẽ chuẩn bị họa cụ cho anh. Anh cần loại

màu nào? Ở chỗ của cha em có đủ các loại màu."

"Anh không cần màu vẽ, anh có thể tự phối. À, nhân tiện, có một cái hộp trong

tủ đằng kia, có ba khay màu trong đó. Em lấy giúp anh một khay và đưa cho cha

em nhé. "

"Cha không cần đâu."

"Ồ, đây là cha em chủ động nhờ anh đấy."

“Thật sao?” Eunice bước tới tủ và mở nó ra, bên trong có một cái hộp, trong

hộp có ba khay màu được làm thủ công cực kỳ tinh xảo. “Em lấy một khay à?

"Đúng vậy."

"Em thay cha cảm ơn anh nhé."

"Không cần khách sáo vậy đâu."

"Vậy anh hãy nghỉ ngơi cho khỏe."

"Ừ."

Eunice bước ra khỏi phòng ngủ với khay màu.

Chốc lát sau, Pall cưỡi Kim Mao vào phòng ngủ, sau đó Pall trực tiếp nhảy lên

giường.

"Karen, cậu vừa..."

Karen vừa nằm xuống, quay mặt lại nhìn Pall.

Pall đang định hỏi Karen có phải vừa mới hoàn thành Thần khải hay không, sau

khi nó bị ánh mắt của Karen quét trúng, không hiểu tại sao, lại lập tức ngừng

nói.

Pall lặng lẽ lùi lại, rồi nhảy xuống khỏi giường;

Kim Mao cũng tò mò nhìn Karen, nhưng không ngăn nó từ từ tiến đến cửa

phòng ngủ theo nhịp điệu của Pall.

Đây không phải là sợ hãi, cũng không phải là uy nghiêm, mà là một ý nghĩa

không thể giải thích được.

Sau khi rời khỏi phòng ngủ, Pall mở to mắt, nhìn lại cánh cửa đã bị Alfred đóng

lại với một chút nghi ngờ.

“Ánh mắt gì vậy chứ?” Pall hỏi.

Kim Mao lắc đầu, tỏ ý rằng nó cũng không biết.

“Vậy, Thần Trật tự rốt cuộc đã ban cho cậu ấy loại Thần khải nào nhỉ?” Pall hỏi

tiếp.

Kim Mao lại lắc đầu.

"Vậy thì, chờ cậu ấy nghỉ ngơi xong vậy."

Kim Mao gật mạnh đầu.

Pall ngẩng đầu lên nhìn Alfred, phát hiện Alfred đang say mê đặt tay lên ngực

mình.

"Yêu tinh radio, ngươi đang làm gì vậy?"

Alfred nhắm mắt trả lời:

“Lẽ nào hai người không nhận ra sao, vừa rồi ánh mắt của thiếu gia vô cùng

tinh tường và sâu thẳm. Đấng vĩ đại đã sáng tỏ con đường của ngài ấy;

Ngài ấy sẽ trở nên mạnh mẽ,

Ngài ấy sẽ trở lên vĩ đại,

Ngài ấy sẽ sải bước kiên định về phía trước,

Áng văn sử vĩ đại sẽ được ra khơi từ lúc này. "

Kim Mao nhìn chằm chằm Alfred, anh ta đang đắm chìm trong sự cảm động

của chính mình và không thể tự giải thoát ra được;

Pall cười nói:

"Ăng-ten của ngươi bị sét đánh hỏng rồi hả?"

Một nụ cười khinh thường xuất hiện trên khóe miệng Alfred;

"Ngươi cười như vậy là sao?" Pall hỏi.

"Gâu!"

Alfred xua tay, kéo một chiếc ghế bên cạnh lại rồi ngồi xuống, anh muốn tiếp

tục canh giữ cho thiếu gia đang nghỉ ngơi ở đây.

“Ở trong mắt các người, thiếu gia là một Dis trẻ tuổi khác;

Nhưng trong mắt tôi, thiếu gia vẫn luôn là một sự tồn tại vĩ đại chân chính.

Về độ trung thành và tín ngưỡng đối với thiếu gia, các người không sánh bằng

tôi.”

Nói xong, Alfred nhắm mắt lại;

Trong lòng thầm nói thêm một câu: lũ người trần ngu ngốc.

Hử? Không đúng, nó phải là: lũ súc sinh ngu ngốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play