Đầu của thân vương Henry bị đặt ở trên mặt bàn, dùng một cái khay bằng bạc

để đựng.

Bên cạnh còn có một cái khay bình thường, phía trên chứa đựng lấy một đống

đen sì tản ra mùi hôi thối.

“Là phân trâu.” Bede tiên sinh nói.

“Phân trâu?” Karen hỏi.

“Là móc ra từ miệng của thân vương Henry.”

Karen lần nữa nhìn về phía mặt của thân vương Henry, chỉ là hơi tái nhợt.

“Đã rửa qua mặt của hắn.” Bede giải thích.

“Đây không phải phá hư chứng cứ sao?” Karen hỏi.

“Ừ...” Bede chần chờ một chút, trả lời: “Đây là lễ nghi giữa quý tộc.”

“Lễ nghi?”

“Nói ngắn gọn, cho dù là sắp chết đói, lúc nhìn thấy một bàn đồ ăn còn phải làm

ra vẻ ghét bỏ bộ đồ ăn không phải bằng bạc trước.”

“À.”

“Làm sao đến được đây?” Karen hỏi.

“Đầu bị trói trên yên ngựa, mà trùng hợp con ngựa kia chính là quà tặng mà

mấy năm trước nhà chúng ta đưa cho hoàng cung, nó theo bản năng mang đầu

của đầu của thân vương Henry về nhà.”

“Cho nên, đây là vu oan sao?”

“Cha đã gọi điện thoại cho hoàng cung, nhưng, nếu như vu oan thì cũng quá

thấp kém mà lại cái giá phải trả này cũng quá lớn.”

“Ta không phải nói vương thất mình vu oan.” Karen giải thích nói.

“Ta hiểu ý của thiếu gia ngài, nhưng bọn hắn không nên làm như vậy mới phải,

bởi vì gia tộc Gloria sở dĩ có thể ngồi vững trên ngôi vua của Wien cũng là bởi

vì bọn họ sẽ không ở bên ngoài làm loạn, yên tâm tập trung tinh thần ở nhà...

Khụ, yên tâm ngoan ngoãn làm một cái linh vật.

Bởi vậy, cứ xem như thân vương Henry chết rồi, cũng rất khó làm nổi lên đánh

nhau giữa vương thất và gia tộc Ellen. Bọn họ sẽ không bị cảm xúc làm đầu óc

choáng váng, bởi vì cảm xúc của bọn họ đều được dùng ở chỗ khác rồi.”

Karen nhớ Pall đã từng nói những lời không khác nhau bao nhiêu so với Bede

tiên sinh.

“Cho nên, cậu cảm thấy đây không phải vu oan?”

“Đúng vậy, tôi cho rằng không phải, có thể hung thủ chỉ là muốn đợi một cơ

hội, trùng hợp là thân vương Henry uống rượu xuất cung, sau khi giết hắn, trùng

hợp con ngựa này là con ngựa của nhà Ellen chúng ta ra sân, cái đầu này cũng

trùng hợp vào trang viên Ellen.”

“Thật sự là quá nhiều sự trùng hợp.”

“Ừm, nhưng tôi cảm thấy nên như thế.”

Lúc này, ông Anderson vội vã đi đến, đối Karen nói:

“thiếu gia Karen, ta đã gọi điện thoại cho sự vụ quan của hoàng cung bên kia,

nữ vương biết được tin tức thân vương Henry bị ngộ hại vô cùng đau khổ,

nhưng bà để sự vụ quan truyền đạt cho chúng ta thái độ của bà là cho rằng đây

là một âm mưu châm ngòi quan hệ giữa vương thất và nhà Ellen.”

“Ừm, nữ vương bệ hạ vẫn là cực kỳ tỉnh táo.”

“Đúng vậy, thiếu gia, ngài thấy thế nào?” ông Anderson hỏi.

“Ta không biết.” Karen ăn ngay nói thật: “Chẳng qua có thể nghe cách nhìn của

Bede tiên sinh một chút.”

Ông Anderson có chút bất đắc dĩ mà miễn cưỡng nhìn thoáng qua đứa con nhỏ

nhất của mình, hỏi:

“Vậy, hãy nói một chút cái nhìn của ngươi đi.”

Bede tiên sinh nhìn thoáng qua đầu của thân vương Henry trên bàn, bị dọa đến

rụt cổ một cái, lắc đầu nói:

“Cái gì con cũng không biết.”

“Haizz.” Ông Anderson thở dài.

Đúng lúc này, có người hầu đến bẩm báo: “Lão gia, hoàng cung bên kia lại gọi

điện thoại tới muốn ngài đi qua.”

“Được rồi, ta tới.” Ông Anderson nhìn về phía Karen: “Thiếu gia, ta...”

“Ngài xử lý chuyện này trước đi.”

“Được rồi, thái độ và hành động của hoàng cung bên kia, ta sẽ lập tức báo cho

thiếu gia ngài.” Ông Anderson đi ra ngoài tiếp điện thoại.

Karen bịt mũi, cũng đi về phía ngoài, Bede tiên sinh và Karen cùng nhau đi ra

ngoài.

Đi đến bên ngoài, không khí sau cơn mưa thổi qua, bỗng cảm giác mát mẻ hơn

nhiều

Nơi này không có người hầu, Karen quay đầu nhìn về phía Bede tiên sinh đang

đứng tại bên cạnh mình, hỏi:

“Không phải chú làm?”

Bede tiên sinh cũng nhìn Karen, cười nói: “Ta vẫn cho rằng là thiếu gia ngài

làm.”

“Thật không phải?”

“Thật không phải?”

Hai người nhẹ nhàng gật đầu với nhau, xem ra, thật sự không phải.

“Ta vốn cho là bởi vì hắn thường xuyên đến quấy rối Eunice, cho nên người làm

cha như chú đã tiện thể làm hắn...”

Karen làm một động tác chặt cổ, còn rất tương thích với “hình tượng” của thân

vương Henry lúc này.

“Thiếu gia, tôi nhớ hôm qua thẳng thắn với ngài rồi, tôi thật sự không biết đánh

nhau. Hơn nữa, bây giờ Eunice là vị hôn thê của thiếu gia ngài, thân vương

Henry, hẳn là ngài là người có lý do nhất.”

Bede tiên sinh cũng làm một động tác giống như Karen.

“Sao tôi có thể làm ra loại chuyện này chứ.” Karen nhún vai: “Thật sự quá

hoang đường.”

“Ngài là cháu trai ruột của đại nhân Dis.” Bede tiên sinh nhắc nhở: “Tôi tin

tưởng trong lòng cha lúc này hẳn là cũng đang đánh trống, nghi ngờ có phải

ngài làm hay không, chờ phụ thân nghe xong cú điện thoại này hẳn là muốn đến

nói bóng nói gió với ngài.”

“Ta chỉ là một thần bộc.”

“Nhưng đại nhân Dis trong một đoạn thời gian rất dài cũng chỉ là một thẩm

phán.”

Hai cái người đều trầm mặc một hồi lâu.

Karen mở miệng nói: “Hộ vệ của hắn đâu? À không, bên cạnh hắn không phải

mang theo hơn một trăm Cấm Vệ quân à? Cấm Vệ quân cũng bị giết sao?”

“Này thì không, đã có liên lạc với Cấm Vệ quân, không có việc gì.”

“Không có việc gì?”

“Bởi vì thân vương Henry là cưỡi ngựa xuất cung.”

“Ừm, tôi đã biết.”

“Những Cấm Vệ quân kia cũng bị yêu cầu cưỡi ngựa cùng đi theo hắn.”

“Sau đó thì sao?”

“Lúc vừa ra nội thành đi vào vùng ngoại thành thì có một hơn một nửa người bị

tụt lại phía sau, trong quãng đường tiếp tục tiến vào vùng ngoại thành đi về

hướng trang viên này, lại tụt lại phía sau, chỉ còn lại gần một nửa, cuối cùng

Thân vương điện hạ rất tức tối một người giục ngựa tiến rừng, lúc trở ra thì chỉ

còn lại một cái đầu.”

“Nghĩa là gì?” Karen nghi ngờ nói.

“Bởi vì Cấm Vệ quân của hoàng cung chỉ là vì làm bảng lý lịch cá nhân lý đẹp

hơn, hàng năm suất vào Cấm Vệ quân đều được bán ra bên ngoài, bình thường

là các thương nhân giàu có dùng tiền mua cho con mình trải nghiệm một chút

tăng thêm vốn sống.

Cho nên, đại bộ phận bọn họ cũng không biết cưỡi ngựa.”

“Nói cách khác, nếu như thân vương Henry không chọn cưỡi ngựa mà là chọn

ngồi xe bán tải thì đại khái hắn đã không bị hại rồi?”

“Chắc hẳn là như vậy, chí ít các cấm vệ ở bên cạnh hắn thì cũng không đến mức

đi một mình.”

” Vậy tại sao hắn lại muốn cưỡi ngựa?”

“Người trẻ tuổi mà, uống rượu say khó tránh khỏi sẽ làm ra một ít việc khác

người, muốn bắt chước dáng vẻ anh tuấn trên lưng ngựa của tổ tiên, mặc dù

phần lớn thời kỳ lịch sử, tổ tiên nhà Gloria đều là bị cưỡi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play