"Tôi đi trước..." Karen nói.
Recar đáp lại với sự tôn trọng:
"Cảm ơn ngài vì đã đến."
Cuối cùng tia cấm chế, hoặc phải gọi là "giữ lại" được buông lỏng. Thân thể
Karen bay lên, thuyền hải tặc bên dưới ngày càng nhỏ dần.
Trong lòng Karen đột nhiên nảy ra suy nghĩ: Nếu sau khi chết, anh chỉ là sống
trong mộng, như vậy tử vong có vẻ như không phải một kết cục quá tệ?
Chỉ là, có được bao nhiêu người khi chết vẫn có thể giữ được linh tinh cường
đại trong thi thể mà không hoàn toàn tiêu tán đi cơ chứ?
Cuối cùng, Karen mở mắt.
"Thiếu gia?"
"Thiếu gia!"
Giọng nói của Alfred và Berger đồng thời truyền đến. Karen thấy mình đang
quỳ gối trước bia mộ của thuyền hải tặc, máu chảy ra từ mắt, tai, mũi, và miệng
khiến cả khuôn mặt anh nhớp nháp.
Trên mặt đất, thậm chí có một vũng máu không ngừng nhỏ giọt.
Trong đầu Karen một câu mà anh đã từng đọc được trong quyển sách "Ánh
Sáng Kỷ Luật":
Thần Kỷ Luật đã từng đánh thức mười hai vị cường giả, bọn họ trở thành mười
hai hiệp sĩ Kỷ Luật ở bên cạnh bảo vệ Ngài.
Sau đó, Karen hoàn toàn ngất đi.
…
Vợ của Mike, phu nhân Lieza đặt tay Karen vào chăn bông, rồi nói với người
nhà đứng bên cạnh:
"Thiếu gia Karen hẳn là tiêu hao tinh thần quá độ, kiệt sức nên ngất xỉu. Nghỉ
ngơi một lúc sẽ ổn thôi, chỉ là…"
"Chỉ là gì, Lieza?" Lão Anderson hỏi.
Gia đình con dâu của ông cũng có hệ thống tín ngưỡng, nhưng đó là một gia tộc
rất nhỏ, và hệ thống tín ngưỡng ấy là thuộc nghề nghiệp bác sĩ.
"Bây giờ thiếu gia Karen còn trẻ, thân thể và tinh thần vẫn có thể chịu được.
Nhưng không thể thường xuyên tiêu hao như vậy, nếu không sau này sẽ để lại
hậu quả."
"Được rồi, tôi đã biết."
Lão Anderson thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn về phía Berger, hỏi: "Thiếu gia
Karen, ngài ấy đã làm gì để đến mức tinh thần tiêu hao quá mức như vậy?"
Berger lắc đầu, nói: "Không có sự cho phép của thiếu gia, ta sẽ không tiết lộ
chuyện của thiếu gia cho bất kỳ ai."
Lão Anderson khẽ nghiến răng, nhưng thay vì tức giận, ông đưa tay sờ sờ vào
đầu Berger: "Tốt, cậu làm rất tốt, nên như vậy. Mọi người lui ra để thiếu gia
nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt rồi ngài ấy sẽ tỉnh dậy thôi."
"Đến cùng thì Karen đã làm gì để ra nông nỗi này hả!" Pall nhìn Alfred hỏi,
"Các người rốt cuộc giấu diếm ta chuyện gì!"
Alfred nhìn Pall, đáp: "Thiếu gia đã luyện tập trận pháp trong bút kí của ngài
Hoven."
"Cậu ta điên à! Cậu ta bây giờ còn chưa tịnh hóa, làm sao có thể chịu đựng
được tiêu hao của trận pháp, sự tiêu hao này có khả năng sẽ đem cậu ta rút khô
đấy!"
"Còn không phải là bởi vì mấy ngày nay có một con mèo nào đó không ngừng
thúc giục kêu gào, tạo cho người ta áp lực sao?"
"..." Pall.
Alfred quay người rời đi.
Pall lặng lẽ đi vào thư phòng, nhảy đến bệ cửa sổ, rồi từ từ nằm xuống, nhìn
Karen đang nằm trên giường.
Tư thế ấy được duy trì trong thời gian dài, cho đến khi trời tối hẳn.
Lúc chú chó Kevin đi vào phòng ngủ, nó sửng sốt một chút, bởi vì nó trông thấy
trên bệ cửa sổ có tới hai Pall.
Một Pall, với chiếc mũ dạ trên đầu và vòng cổ bằng ngọc trai, đang ngồi thẳng
lưng trên bệ cửa sổ với vẻ tinh xảo ưu nhã và chút kiêu kỳ.
Pall kia lại mang dáng vẻ lười biếng, nằm ở trên bệ cửa sổ vừa ngủ vừa ngâm
mình dưới "ánh trăng", ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống trên người nó lộ ra một sắc
màu dịu dàng.
Kim Mao cúi đầu, dùng bàn chân dụi mắt chó của mình rồi nhìn lên lần nữa,
bấy giờ nó chỉ còn thấy một Pall đang từ từ đứng dậy trên bệ cửa sổ.
Mà lúc này, Karen cũng từ từ tỉnh lại.
"Gâu!"
Kim Mao hưng phấn sủa một tiếng, chạy đến trước mặt Karen, liếm liếm mu
bàn tay anh.
Pall thì từ bệ cửa sổ đi tới giường, nhẹ nhàng bước trên chăn mềm, cuối cùng
đứng ở trên ngực Karen, nhìn xem mặt anh.
"Tôi đã ngủ bao lâu rồi…?" Karen hỏi.
Pall không trả lời mà im lặng nằm trên ngực Karen.
"Tôi ngủ bao lâu rồi?"
Pall vẫn không nói.
"Cô bị sao vậy?” Karen hỏi.
"Karen..."
"Ừm?"
“Khi cậu rời khỏi trang viên, tốt nhất hãy mang theo Eunice, cô ấy nguyện ý đi
cùng cậu.
Yêu tinh radio ở bên cạnh cậu có thể chăm sóc cậu.
Ồ, và cả con chó ngu ngốc này nữa."
“Vậy còn cô?”
"Ta… ta không biết.” Pall nằm nghiêng sang bên cạnh, đuôi dựng đứng, dùng
móng vuốt ôm lấy mình.
"Có thể hiểu được, dù sao đây cũng là nhà của cô."
"Nhưng số 13 đường phố Mink cũng là nhà của ta. Thời gian ta ở đấy còn dài
hơn so với nơi này."
Pall nằm ngửa trên ngực Karen, chân mèo dang rộng:
"Đi thôi, sống dễ chịu mới là điều quan trọng nhất phải không?
Đó là ý của Dis, ông ấy muốn cô luôn vui vẻ, tự tại."
Karen đưa tay nhẹ nhàng xoa lên bụng Pall.
"Ngứa meo meo…"
Pall dùng hai móng vuốt ôm lấy tay Karen, cả người co lại, tựa như nó đang
treo trên cánh tay Karen.
"Dis còn nói với tôi một câu."
"Gì?"
"Ông ấy nhờ tôi chăm sóc cô thật tốt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT