“Dáng vẻ của thiếu gia đẹp quá.” Berger xúc động từ tận đáy lòng, nói.

Alfred nhắc nhở: “Anh nói rằng, vốn dĩ ông chủ của nhà chứa kia muốn đào tạo

anh trở thành nhân viên tiếp khách sao?”

“Đúng vậy, thưa ngài Alfred.”

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh thôi, tôi biết anh lớn lên tại nhà chứa, được chứng

kiến rất nhiều người có các loại đam mê, nhưng ở trước mặt thiếu gia, tốt nhất

anh nên sửa soạn bản thân gọn gàng hơn một chút.

Có lẽ con cháu của những quý tộc khác và người giàu sẽ thích có những tư

tưởng đó, nhưng thiếu gia không giống với bọn họ.”

“Cảm ơn ngài đã nhắc nhở, tôi biết rồi thưa ngài.”

Berger thẳng lưng lên một chút, khiến cho mình trông khí thế hơn một chút.

“Thật ra anh không có tình cảm gì với gia tộc Ellen.” Alfred nói, “Cho dù anh

có ca ngợi gia tộc Ellen hay cảm thấy kiêu ngạo về cái họ Ellen như thế nào đi

nữa.”

“Đúng vậy, thưa ngài.”

“Vậy hãy thử đối đãi chân thành với thiếu gia đi, thật ra anh ta cũng giống như

anh, không quen thuộc lắm với gia tộc này.”

“Tôi hiểu rồi, thực sự rất biết ơn ngài, ngài Alfred, ngài đúng là một người tốt.”

“Tôi chỉ không giống với con mèo kia thôi.”

Con mèo kia vẫn coi mình là đại tiểu thư, đúng là một đại tiểu thư hai trăm tuổi.



“Thật ra, em đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống sau khi về đến nhà.” Eunice

nói, “Nhưng em không nghĩ tới điều này, ngay cả mẹ em cũng không ngờ

được.”

“Tôi cũng vậy.”

“Trên đường về nhà, mẹ liên tục nhắc nhở em rằng cho dù người trong nhà có

đối xử thế nào với em, em nhất định vẫn phải để ý đến thái độ của em đối với

anh.” Eunice nhìn Karen, “Hiện tại em vẫn cần phải chú ý thái độ của mình đối

với anh.”

“Không cần phức tạp như vậy đâu.” Karen quay đầu lại, liếc nhìn những toà nhà

lớn sau lưng, “Thật ra tôi thích đưa em đi lái xe hóng mát hơn cưỡi ngựa trong

trang viên.”

“Anh chán rồi sao?” Eunice hỏi.

“Tôi chỉ không quen với cuộc sống này, thật ra nếu bỏ rất nhiều ham muốn

không cần thiết đi thì cuộc sống sẽ đơn giản hơn một chút.”

“Em cũng thích cuộc sống tại thành phố La Giai hơn, đối mặt với những học

sinh đáng yêu trong lớp, một người có thể dạo bộ trên đường phố và mua chút

đồ trang sức nhỏ, vốn dĩ em nghĩ rằng đó là một trải nghiệm kỳ lạ nhưng cuối

cùng em lại về nhà với trạng thái cuộc sống này.

Nhưng cũng có thể là bởi vì trước kia em chưa từng trải nghiệm nên mới nhầm

những thứ thấy được trong lòng lần đầu tiên là điều duy nhất.”

“Tôi biết em đang nói về cảm nhận cuộc sống của em, nhưng tôi vẫn cảm thấy

mình bị tổn thương.”

Eunice cười nói: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Karen đưa tay ra, vuốt lồng bờm ở dưới hông bạch mã, “Tôi có

thể hiểu được.”

“Em rất ngạc nhiên.” Eunice nói, “Em đã thấy bầu không khí của nhà Karen

anh, thật sự khiến người khác ngưỡng mộ.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

“Vốn dĩ em đã ngây thơ nghĩ rằng, có lẽ bởi vì gia tộc của em nên sự ấm áp

thuần khiết của gia đình này là một thứ xa xỉ đối với em. Nhưng sau khi phát

hiện ra thái độ của ông và cha đối với anh, gia tộc Ellen không thể nào so sánh

với Inmerais được.”

“Bởi vì nhà tôi có một người ông tốt.”

“Karen, vốn dĩ em có một điều muốn nói với anh trên đường đi nhưng lại không

thể mở lời.”

“Bây giờ nói thì cũng vậy thôi.”

“Không giống lắm, dĩ nhiên có thể cũng giống.”

“Vậy thì tôi càng cảm thấy thú vị hơn.”

“Vốn dĩ em muốn nói với anh rằng, nếu anh cảm thấy không thoải mái sau khi

đến trang viên Ellen, hãy gọi em đến khi anh muốn rời đi.”

Karen gật nhẹ đầu.

“Còn bây giờ em muốn nói, nếu hiện tại anh cảm thấy không quen khi ở trang

viên Ellen, hãy gọi em khi anh muốn rời đi.”

“Được rồi.”

“Thật ra, Karen, em không biết mình cảm thấy thế nào về anh; mặc dù em có

thể cảm thấy mình rất thích ngắm anh, cũng rất thích có những hành động gần

gũi với anh.”

Lần này Karen không trả lời: Tôi cũng thế nữa.

“Karen, em cảm thấy rất dễ chịu khi ở cùng anh.”

Ngay sau đó,

Eunice tiếp tục nói:

“Thật ra, em vẫn luôn biết chuyện trong nhà và bí mật của gia đình, nhưng ông

và cha em đều không cho phép em tham dự và tiếp xúc với nó.

Em cũng đã từng muốn giống như những người khác trong gia tộc, trải nghiệm

một chút, em biết họ chăm chỉ làm việc gì mỗi ngày, vì vậy nên bác hai mới trở

thành như vậy.

Em cảm thấy rằng mình cũng mang họ Ellen, chắc hẳn em cũng nên làm một

phần trách nhiệm của mình nhưng em lại không được phép.

Sau này, mẹ em nói rằng em là con gái của tộc trưởng, em không thể kích hoạt

sức mạnh tín ngưỡng trong huyết thống, vậy nên tốt hơn là…lấy chồng.”

Nghe đến đó, Karen hơi sửng sốt.

“Bởi vì điều này có thể khiến em sau khi về nhà chồng sẽ ngạc nhiên khi mở

hộp mù.”

Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc,

Đây là chuyện buồn của gia tộc lớn, cũng là sự tàn khốc của đại gia tộc, càng là

hiện thực của đại gia tộc.

Một tay Karen nắm dây cương, cơ thể nghiêng qua bên cạnh, tay kia bắt lấy

giày của Eunice rồi chạm vào;

Anh nói:

“Tôi không giống vậy, tôi chỉ cần vẻ ngoài của em ưa nhìn thôi.”



“A, trời ạ.”

Trên ban công của phòng ngủ chính, Pall nhìn thân hình đang cưỡi ngựa phía

xa, không vừa lòng, nói:

“Sao lại không thể thẳng tay lược bớt những khúc nhạc dạo vô dụng này mà

trực tiếp sinh con luôn chứ?”

"Gâu!”

Kim Mao gật đầu.

“Hiếm khi thấy ngươi nhất trí với ý kiến của ta đấy.”

"Gâu!"

Kim Mao nhếch miệng, vui vẻ chạy vòng sau lưng Pall.

Pall lại không quan tâm đến Kim Mao đang vui vẻ như điên, tiếp tục dùng chân

mèo, thấm mực rồi vẽ lên bản vẽ trước mặt:

“Tuy Mike ngu xuẩn đến mức làm nổ tung hai chân của mình, nhưng tài năng

của ông ta đúng là cao nhất trong đám chủ gia tộc bí lùn của thế hệ này, sắp xếp

lại nguyên tố nước và lửa đang hỗn loạn trong cơ thể.

Hì hì, người khác không có cách, nhưng tôi là thiên tài chân chính trong lịch sử

gia tộc.

Phải đợi Karen tịnh hoá xong đã, để anh ta có thể thấy được sự biến chuyển của

nguyên tố kia, sau đó để Karen giúp Mike giải quyết vấn đề về cơ thể, điều này

có thể giúp Karen lấy lòng người khác.

Có thể đấy, kế hoạch rất hoàn mỹ, meo.”



Cưỡi ngựa, đi qua nghĩa trang của gia tộc Ellen cùng Eunice, ánh mắt Karen cố

tình quét qua bia mộ của các vị tổ tiên này, nhất là bia mộ thuyền hải tặc.

Bá trước Recar, thủ lĩnh của quân đoàn hải tặc khổng lồ nhất trong lịch sử

Trường Cầm Hải, một người có thể nói là toả sáng nhất trong lịch sử gia tộc

Ellen ngoại trừ Thuỷ tổ ra;

Cho dù là bức tranh chân dung, ông ta cũng phải giơ ngón tay, tuyên bố với

người phàm về địa vị và rằng mình là một người đàn ông kiêu ngạo.

Sau khi Karen và Eunice cưỡi ngựa qua,

Alfred và Berger cũng cưỡi ngựa qua nghĩa trang ở phía sau.

Alfred cất lờ:

“Berger, tôi có việc muốn giao cho anh.”

“Ngài nói đi.”

“Anh hỏi người già trong gia tộc, có thể là họ hàng, dù sao họ hàng cũng tham

gia tang lễ của tộc trưởng, hỏi bọn họ xem quy trình nghi thức chôn cất tổ tiên

của gia tộc Ellen như thế nào, đặt trọng tâm vào các chi tiết.

Ví dụ như,

Xử lý chống phân huỷ thi thể.”

—— ----

Ban đêm còn có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play