Bede cất lời: “Vào thời kì đỉnh cao, gia tộc Ellen có mười hai phân xưởng là cơ
sở cung cấp vật liệu cho tám giáo hội lớn chính thống, hiện tại chỉ còn ba phân
xưởng này, sáu trong số đó đã từng bước bị gia tộc Rafael chiếm lấy trong sáu
mươi năm qua.”
Mike nói: “Trước kia, gia tộc Rafael chính là người quản lý hai phân xưởng của
nhà Ellen ta.”
“Ồ, hoá ra là vậy.”
Karen gật nhẹ đầu, việc này không có gì lạ khi gia tộc Rafael có thể ép gia tộc
Ellen trở nên thế này, bởi vì họ sẽ không thu mua khách sạn hay chèn ép cổ
phần của bạn, vốn dĩ gia tộc Rafael cũng không quan tâm đến tài sản thế tục của
bạn, họ phát động cuộc tấn công là từ vị trí gốc rễ của gia tộc Ellen.
Trong mắt các quản lý giáo hội lớn Wien, có lẽ đây chỉ là cuộc đấu tranh giữa
các nhà cung cấp hàng hoá, dĩ nhiên họ sẽ không để ý nhiều, suy cho cùng dù ai
có vào con đường cung cấp hàng hoá đi chăng nữa, cuối cùng vẫn là muốn cung
cấp hàng hoá cho bọn họ.
“Hiện tại gia tộc Rafael thế nào rồi?” Karen hỏi.
“Họ đang đấu đá nội bộ rồi.” Ông Anderson cười, đáp: “Quan hệ bên trong gia
tộc đó không sâu sắc, khác với nhà Ellen của chúng ta, một tộc trưởng ra đi thật
ra cũng không ảnh hưởng lớn cho lắm.”
Dù sao cũng đều là tên ngu xuẩn, ngu xuẩn thay thế cho ngu xuẩn cũng chẳng
có gì khác;
Theo lời của Pall, không có chỗ cho sự suy giảm, không gian để cải thiện cũng
cực kỳ lớn.
Ông Anderson tự giễu.
“Có thể nhân cơ hội để cướp lại việc mua bán không?” Karen hỏi.
Anh coi thứ này như tên giang hồ cướp lại bến tàu.
Được rồi,
Hiện tại, tên cầm đầu của bang phái đối diện đã chết và dòng họ đang đấu đá
nội bộ, sao chúng ta không nhân cơ hội này để tiến quân cướp lại địa bàn đã mất
đi trước kia?
Mặt Bede lộ vẻ khó xử, nói: “Không thể nào, bởi vì hiện tại, gia tộc Ellen không
thể chủ động tấn công được.”
“Không thể chủ động tấn công?”
“Đúng vậy, đây là bảng thứ ba, là tình hình thành viên của hệ thống tín ngưỡng
hiện tại của gia tộc Ellen.” Bede đưa bảng thứ ba cho Karen.
Karen nhận lấy bảng,
Anh thầm nghĩ: Đây là bang Ellen tối cao.
Cấp một của hệ thống tín ngưỡng của gia tộc có mười tám người, ở phía sau có
liệt kê tên.
Cấp hai của hệ thống tín ngưỡng gia tộc có tám người, phía sau cũng được liệt
kê tên.
Cấp ba của tín ngưỡng gia tộc có ba người, theo thứ tự là: Wood, Mike và…
Anderson.
Karen ngẩng đầu lên nhìn ông Anderson, cụ ông trước kia vừa ngã từ trên ghế
xuống lại là cao thủ đứng đầu gia tộc Ellen?
Trong chốc lát, Karen thậm chí còn không biết nên dùng ngữ điệu e sợ hay ngữ
khí đau buồn nữa.
“Để thiếu gia Karen chê cười rồi.” Ông Anderson nói.
“Nhưng tôi không thấy tên của ngài Bede trên này.” Karen hỏi.
Bede cười có chút xấu hổ, nói: “Tôi…Tôi không thể cảm ứng được Thuỷ tổ.”
Anh là tộc trưởng của gia tộc Ellen mà ngay cả cấp một của hệ thống tín
ngưỡng gia tộc cũng không đạt tới sao?
Được rồi,
Hiện tại Karen vẫn tin ngài Bede, cũng chính là cha của Eunice, thật ra là một
nghệ sĩ thực thụ.
Bởi sau khi phát hiện ra mình không cảm ứng được Thuỷ tổ hồi nhỏ, anh đã đặt
xuống toàn bộ gánh nặng trong lòng, dứt khoát bẻ hướng sang “chuyên ngành”
khác.
Karen lại nhìn sang Mike, hỏi:
“Anh Mike, anh…”
Ông Anderson thở dài, nói: “Vốn dĩ Mike hi vọng có thể đạt đến cấp bốn, thực
ra gần như nó đã thành công, nhưng chỉ vì lợi ích trước mắt nên nó chọn đi thử
con đường nào đó mới, vậy nên bây giờ mới trở thành thế này.”
Mike cười khổ với Karen: “Bây giờ tôi ở cấp ba, nhưng về cơ bản thì tôi đã yếu
đi, không phải bởi vì mất đi hai chân mà là sức mạnh trong cơ thể tôi đang cực
kỳ hỗn loạn, không còn cách nào để sử dụng nữa.”
Karen gật nhẹ đầu, nói cách khác, hai người lợi hại nhất của gia tộc Ellen một là
Wood, người canh giữ tuyến đầu vào của xưởng nguyên liệu ở đảo Corona, một
người là Anderson, người trông nhà.
“Gia tộc Rafael đó…” Sau khi Karen hỏi về vấn đề này, anh vỗ nhẹ trán: “Có
lỗi quá, hỏi như vậy không thích hợp lắm.”
“Chuyện này có thể sẽ liên quan đến vận mệnh của gia tộc.” Ông Anderson nói:
“Gia tộc của kẻ phản nghịch kia bắt đầu mang thai rất nhiều năm trước, đồng
thời cũng nhờ vả chút quan hệ với những giáo hội nhỏ rồi từ từ khai quật, ba
mươi năm trước, những thành viên rất có tài năng được ra đời trong gia tộc,
bước vào thời đại hoàng kim. Mà nhà Ellen của chúng ta thì…”
Hơn nữa, mặc dù gia tộc Rafael đã rơi vào tranh chấp nội bộ và chia cắt, nhưng
nếu chúng ta ra tay thì bọn họ cũng có thể sẽ đoàn kết lại lần nữa.
Tình huống hiện tại là gia tộc Rafael đã chủ động nhường không ít thứ để xoa
dịu chúng ta và một số gia tộc khác, kiềm chế sự hỗn loạn hiện tại của gia tộc
bọn họ.
Trước đó, khi đối mặt với sự hung hãn của gia tộc Rafael, chúng ta chỉ có thể
lựa chọn phòng thủ thụ động, dựa vào mối quan hệ còn lại với một vài gia tộc
trước kia để không ngừng hoà giải, khiến gia tộc Rafael không dám chiếm quá
nhiều thứ.”
Nói đến đây, ông Anderson rơm rớm nước mắt,
“Tôi đã vứt sạch mặt mũi của tổ tiên đi rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT