Kevin muốn đi lên lầu theo, nhưng hai móng vuốt của Pall để ở hai bên tai nó,

bây giờ nếu dám đi thì Pall cũng dám trực tiếp xé rách hai lỗ tai của nó.

Kim Mao lựa chọn bảo vệ lỗ tai mình, đứng ở cổng, Pall tiếp tục ngồi trên lưng

nó, vểnh hai chiếc tai mèo, nghiêm túc lắng nghe cuộc nói chuyện của mọi

người trong gia tộc Ellen trên bàn ăn.

“Ầm!”

Ông Anderson giơ cây gậy, hung hăng đánh lên bàn cơm, khiến cả bàn trà rung

lên. Tất cả mọi người ở đó đều vì thế mà nghiêm túc một chút;

“Wood là đồ ngu xuẩn!”

Pall gật đầu, vâng, không sai!

“Thứ đần độn chỉ biết chiến đấu hung tợn, thứ ngu xuẩn chỉ biết coi trọng tác

phong của hòn đảo, trong đầu hắn không ý thức được dù chỉ một chút là giờ

đây, gia tộc Ellen đã không phải là gia tộc hải tặc rong ruổi biển cả năm đó ư!

Chúng ta đã lên bờ hơn hai trăm năm rồi!

Hoàn cảnh chúng ta phải đối mặt, quỹ đạo phát triển của gia tộc và thời đại của

biển cả đã hoàn toàn kết thúc rồi.

Vậy nên,

Tôi đày Wood đến đảo Corona, bởi vì tôi biết nếu khiến anh ta làm tộc trưởng,

chắc chắn anh ta sẽ tiêu sạch toàn bộ của cải còn lại của gia tộc!”

“Ầm!”

Ông Anderson cầm lấy cây gậy, đập bàn một cái, bàn trà lại nảy lên lần nữa, tất

cả mọi người có mặt cũng đều nghiêm nghị một chút vì chuyện đó.

“Mike cũng là tên ngu xuẩn!”

Pall gật đầu, vâng, đúng thế!

Tên ngu xuẩn Mike bị nhắc đến thì không dám lên tiếng.

“Vốn dĩ anh ta có tài năng tập luyện rất rốt, ta mong anh ta có thể đi xa một chút

trên hệ thống tín ngưỡng của gia tộc, sau này nếu giao gia tộc cho hắn cũng có

thể yên tâm chút.

Suy cho cùng, xây dựng gốc rễ của gia tộc chúng ta thực ra vẫn là sức mạnh!

Thế nhưng, thế nhưng, thế nhưng…

Tên đó lại tự mình thử hoà hợp, làm nổ mất hai chân của mình, cuối cùng chấm

dứt khả năng để chính mình tiếp tục đi trên con đường này, giờ đây lại hoàn

toàn biến thành tên vô dụng, còn không bằng cả người hầu của người làm vườn

trong hoa viên!”

Mike cúi đầu.

“Ầm!”

Ông Anderson gõ cây gậy lên bàn lần nữa, bàn trà rung lên, tất cả mọi người

đang ngồi ra vẻ nghiêm nghị một chút vì chuyện đó.

“Bede!”

Bede lập tức giơ tay lên, nói:

“Con là một tên đần độn.”

“Ầm!”

Thái độ tốt, nhận tội cũng không đạt được khoan hồng, cây gậy của ông càn

quét, đánh thẳng vào sườn Bede.

“Tê…” Tộc trưởng Bede bị đánh đến đau nhức một hồi, nhưng vẫn cố nén để

không kêu, chỉ có thể ôm mặt.

“Anh rõ ràng là một tên ngu xuẩn!”

Pall gật đầu: Đúng vậy, không sai!

“Tôi bảo anh đến dự cuộc hẹn của nhà Inmerais, vậy mà anh lại vì một buổi

triển lãm tranh mà đến Tang Phổ, sau đó bảo vợ và con gái của anh đến dự cuộc

hẹn thay anh?

Lý do lại là Jenny là người của La Giai, đúng lúc có thể trở về thăm người thân?

Anh là tộc trưởng, không phải nghệ sĩ, đồ đần!”

Pall nghe được lời giải thích này thì lập tức trợn mắt mèo: Lại đánh tên ngu

xuẩn này nữa, vẫn không thể hiểu được thù hận!

“Anh có biết là quan hệ với nhà Inmerais là dựa vào bà cố của anh lập nên

không?

Vậy mà anh lại qua quýt với nhà Inmerais như thế?

Ngươi vẫn là tộc trưởng, ngươi vẫn là tộc trưởng!”

Ông Anderson giơ cây gậy lên lần nữa, nhưng thắt lưng dường như chợt lắc

mạnh, Bede lập tức đứng dậy nâng cụ ông lên.

Miệng cụ ông bắt đầu thở dốc,

Sau đó đưa tay chỉ vào mặt mình:

“Tôi đây lại càng là thằng đần độn, bởi vì tôi đã sinh ra ba thằng con trai ngu

xuẩn.”

Pall gật đầu: Đúng vậy, ông là đại ngu xuẩn.

“Tại dưới sự quản lý của tôi, gia tộc Rafael phát triển từng bước một, cuối cùng

lại bắt đầu từng bước làm xói mòn sản nghiệp của nhà chúng ta, là tôi bất tài,

không thể xoay chuyển xu hướng suy tàn của gia tộc, cũng không thể dạy dỗ tốt

người nối nghiệp cho tương lai của gia tộc.

Tôi,

Anh cả của các anh, anh, cả anh nữa;

Ha ha,

Chúng ta đều là người một nhà, tất cả đều đần độn.”

Tất cả mọi người đều cúi đầu trầm tư.

“Tộc trưởng của gia tộc Rafael chết bất đắc kỳ tử, may mắn thay gia tộc Rafael

không phải một gia tộc có gia tài, một tộc trưởng chết bất đắc kỳ tử đã đủ để

bọn họ tự rối loạn địa vị, rơi vào xích mích và nội chiến, kẻ thù lớn nhất của

chúng ta trước mắt xem như đã sụp đổ rồi.

Thế nhưng, gia tộc Ellen chúng ta chẳng lẽ chỉ có kẻ thù duy nhất là gia tộc

Rafael này sao?

Tôi không hi vọng xu hướng suy tàn của gia tộc sẽ tiếp diễn, Jenny, Lieza thỉnh

thoảng còn phải tiến vào cung nói chuyện phiếm với nữ hoàng bọn họ.

Ha ha ha, phải biết rằng nữ hoàng của hoàng gia Wien năm đó lại là tình nhân

mà tiên tổ của chúng ta qua lại, trước mấy ngày khi tiên tổ lên bờ, nữ hoàng lại

phải chờ tiên tổ đến trên bến tàu bên bờ để hầu hạ giấc ngủ!

Hiện tại như thế nào,

Thế mà chúng ta lại phải dựa vào quan hệ với hoàng gia để nâng cao mặt mũi

của gia tộc, mất mặt quá, mất mặt quá!

Nhưng tương lai còn có thể mất mặt hơn,

Khi đời sau…”

Cụ ông chỉ tay vào nhóm anh chị em họ của Eunice:

“Nhỏ và yếu,

Là nguyên tội của gia tộc chúng ta!

Nhưng nếu gia tộc chúng ta tiếp tục yếu đi,

Không chừng đến thế hệ này của các anh sẽ bị gia tộc khác ăn ý chèn ép, phân

chia hết.

Các anh, các anh, cả các anh nữa;

Đều sẽ biến thành công cụ sinh sản của gia tộc người ta, tự trở thành một phần

làm phong phú hệ thống tín ngưỡng của gia tộc họ!

Chúng ta không phải gia tộc thông thường, vinh quan đã từng là của tổ tiên

chúng ta nhất định sẽ là xiềng xích của chúng ta bây giờ, thậm chí là lời

nguyền!

Bởi thậm chí các anh cũng không có đường lui để làm công nhân, một công

nhân bốc vác ở bến tàu hay là làm một tên ăn mày nữa, chỉ có thể biến thành

những con heo chờ được lai giống trong chuồng heo của người ta thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play