Bữa trưa này có hơi trì hoãn một chút, Karen ăn rất cẩn trọng.
Đối với hình tượng của gia tộc Ellen,
Cách đối xử mình có thể gặp sau khi vào gia tộc Ellen,
Trước khi tới đó, anh đã tưởng tượng rất nhiều thứ, nhưng cảnh tượng trước mắt
lại nằm ngoài mọi suy nghĩ của anh.
Khi Karen buông nĩa xuống, cầm khăn ăn lau khoé miệng, ông Anderson lập
tức ra lệnh cho Eunice:
“Đưa thiếu gia Karen lên phòng ngủ nghỉ ngơi, tất nhiên nếu thiếu gia Karen
thích thì có thể dẫn anh ấy đi xem thư phòng trước.”
“Được, thưa ông.”
Eunice đứng lên, đi đến bên cạnh Karen, Karen cũng đứng lên, gật đầu tỏ ý với
các vị ở đây rồi ra khỏi phòng ăn cùng Eunice, đi lên cầu thang.
Ở lối vào của lầu ba, Eunice chỉ tay đến trước cửa thư phòng, nói:
“Karen, đây là thư phòng của anh.”
“Thư phòng của tôi ư?”
Cửa thư phòng rất lớn, đồ trang trí của hai bên cũng theo phong cách cổ xưa
đơn giản, sau khi Eunice mở cửa thư phòng, Karen lập tức ý thức được là đây
không phải thư phòng có thể tùy tiện quét dọn, nó chắc hẳn phải có người sở
hữu.
Bởi vì có thể cảm nhận rõ được là một căn phòng vẫn luôn để đó hay nó có
người ở.
Trên vách tường của thư phòng treo rất nhiều bức tranh.
Thu hút Karen trong nháy mắt là ba bức hoạ.
Bức họa đầu tiên là một người đàn ông trung niên mặc quần áo hải đảo và mang
bịt một mắt, trong lòng ôm một người phụ nữ mặc quần áo lộng lẫy và đội
vương miện.
Eunice nhìn theo ánh mắt của Karen, giới thiệu: “Vị này là bá tước tiên tổ
Recar, ông ta là niềm kiêu hãnh của gia tộc chúng ta, người từng là thủ lĩnh của
quân đoàn hải tặc Trường Cầm Hải.”
“Vậy người phụ nữ ở trong lòng ông ta là…”
“Là tình nhân của ông ta, nữ hoàng Gloria đệ tam của hoàng tộc Wien lúc bấy
giờ.”
Wien vốn là một đảo quốc, thông qua sự bá quyền của biển cả, dần hình thành
đế quốc hiện nay;
Ở giai đoạn đầu, đối mặt với áp lực từ bên ngoài, hoàng gia và chính phủ đều
gửi văn bản để khuyến khích tổ chức hải tặc để phục vụ đế quốc;
Mà thủ lĩnh cướp biển lợi hại nhất thời bấy giờ có thể khiến nữ hoàng Wien trở
thành tình nhân của ông ta.
Thảo nào gia tộc Ellen vẫn giữ quan hệ tốt đẹp với hoàng gia Wien đến bây giờ,
những người phụ nữ của gia tộc còn có thể thường xuyên vào cung uống trà trưa
với người nhà của hoàng hậu, hoá ra lịch sử của tổ tiên hai nhà đã có thời kì như
vậy,
Không biết huyết thống có bị lẫn lộn không?
Karen nhìn qua một bức vẽ khác, trong đó vẽ một con quái vật biển khổng lồ,
trên trán của nó cắm lá cờ của gia tộc Ellen, sau lưng có một đám tàu hải tặc đi
theo.
“Người này, anh đã gặp rồi, Acelos, nhưng hẳn không phải là Acelos đã đưa
chúng ta trở về kia.”
Karen gật nhẹ đầu, ánh mắt lại liếc đến bức vẽ cuối cùng.
Bức tranh kia, vẽ…một con mèo đen.
Con mèo đen này đội một chiếc mũ màu hồng phấn, trên cổ đeo một chuỗi ngọc
trai, ngồi trên chiếc ghế vàng với ánh mắt nghiêm túc, uy phong.
Khoé miệng của Karen không khỏi co giật,
Đây…là Pall?
Thật sự rất khó để trùng lặp Pall trong bức tranh này với con mèo đen lúc nào
cũng thích nằm phơi nắng trên bệ cửa sổ tại lầu ba nhà anh,
Cho dù bọn chúng đều là mèo.
Như thể rất khó để anh liên kết Quốc Vương với một tên ăn mày, dù cho cả hai
đều là người.
“Đây là thiên tài nổi tiếng nhất trong lịch sử của gia tộc chúng ta, cô đã đưa hệ
thống tín ngưỡng của gia tộc lên một giai đoạn mới, em không biết nhiều về
trường hợp cụ thể của cô, bởi vì nguyện vọng của người trong gia đình là không
để em đi trên con đường của hệ thống gia tộc sớm, mà chính em cũng không
ham thích chuyện này lắm.
Nhưng em nhớ mình đã hỏi ông hồi còn bé, vì sao chân dung của các vị tiên tổ
trong thư phòng đều rất oai hùng, mà vị tiên tổ này lại là một con mèo?
Ông nói cho tôi đây chính là tính cách của thiên tài, rất nhiều năm trước, lúc gia
tộc mời hoạ sĩ trong cung đến vẽ tranh cho cô, cô đã cố tình biến mình thành
một con mèo.
Cô ấy nói, chân dung trong gia tộc thì nhiều lắm, cô không muốn bị phai mờ
trong rất nhiều bức chân dung, cô ấy hi vọng rằng sau này, mỗi khi thế hệ tương
lai nhìn vào những bức hoạ ấy sẽ có thể nhìn thấy cô qua một cái liếc mắt, phát
hiện ra cô, lúc này mới có ý nghĩa.”
Karen gật đầu;
Đúng vậy, rất có ý nghĩa.
Nhưng lúc đó chắc cô không biết, cả đời sau lại được thoả đáng làm mèo.
“Vị tiên tổ này rất quan trọng trong lịch sử của gia tộc chúng em, không kém gì
bá tước Recar, tuy nhiên cô ấy thuộc về chiến tích trình độ khác, Karen, chắc
hẳn anh cũng biết rồi.”
“Ừm, tôi biết, rồi sao nữa?”
“Sau này, em không thể nói rõ lắm, vị tiên tổ này dường như có chút vấn đề với
gia tộc, cuối cùng trong lịch sử của gia tộc sau này không có ghi chép gì về cô
ấy, dường như là bốc hơi vậy.
Nhưng nhà chúng em không cho phép nuôi mèo, đó là bởi vì cô ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT