Sáng sớm hôm sau, Wood dẫn theo vợ Elena cùng con gái Camila đến tiễn bà

Jenny và Karen lên tàu chở hàng.

Tàu rời cảng, khi Karen định quay lại khoang tàu của mình, bà Jenny cố tình đi

đến trước mặt Karen, dò hỏi:

“Nghe nói tối qua cậu với anh Wood đi uống rượu với nhau hả?”

Karen trả lời: “Tôi uống nước cam.”

“Wood là một người rất thẳng thắn, anh ấy thật sự không có chút ý đồ xấu nào,

chí ít đối với người của tôi là như vậy”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy ông Wood là một người tốt.”

“Vậy còn Camila?” Bà Jenny đột nhiên hỏi.

“Camila? Là ai?”

“Là con gái của Wood.”

“À, hóa ra cô bé ấy tên là Camila.”

Bà Jenny nhìn chằm chằm Karen;

Karen mặt đầy hoang mang;

Trong chốc lát,

Bà Jenny khóe miệng lộ ý cười, nói: “Lúc tạm biệt để lên tàu, tôi để ý thấy ánh

mắt Elena và Camila nhìn cậu hơi lạ đấy.”

“Vậy ư, tôi không để ý.”

Bà Jenny chỉ vào mũi: “Camila đến cả khuyên mũi cũng đeo vào rồi, hơn nữa

cậu không để ý bộ đồ hôm nay con bé mặc quá là trang nhã hay sao, mặc dù cô

bé không quen với kiểu ăn mặc này lắm.”

“Phu nhân à, tôi cảm thấy nhìn chằm chằm vào các cô gái khác, là hành vi rất

bất lịch sự.”

Bà Jenny nghiêng người về phía trước, ghé sát miệng vào tai Karen;

Kare ngửi được mùi nước hoa nồng đậm từ người của bà Jenny;

“Cậu phải luôn nhớ rằng, cậu với Eunice có hôn ước đó, do ông nội của hai bên

định đoạt rồi.”

“Tôi nhớ rồi, thưa bà.”

“Tốt.” Bà Jenny lùi ra xa một chút, nói tiếp: “Rất tốt.”

Bà Jenny xoay người chuẩn bị về phòng, Eunice tiến đến giúp mẹ lấy quần áo

nhưng bị bà Jenny đẩy ra:

“Đi lấy giúp cho người đàn ông của con đi!”

Eunice bất động tại chỗ, nở một nụ cười áy náy với Karen.

Bên cạnh, Pall đang nằm ngoài lên người Kim Mao, dùng móng vuốt cào kéo

hai tai của Kim Mao, thì thầm:

“Có người tranh giành bát đồ ăn cùng liền thấy cơm ngon hơn hẳn”

Eunice theo Karen vào phòng, cô ấy giúp Karen trải ga giường, trải xong xuôi,

cô nói với Karen: “Lời mẹ em nói anh không cần bận tâm đâu.”

“Không đâu.” Karen lắc đầu “Tôi rất vui khi nghe vậy”

Đây có lẽ là quan điểm không giống nhau, đứng ở góc độ của đàn ông, mẹ vợ

tương lai bảo bạn tránh xa con gái họ một chút và bảo để mắt tới con gái họ.

Vế sau chắc chắn nghe sẽ dễ chịu hơn rồi.

Eunice tiến đến phía trước, chủ động ôm lấy Karen.

Bên cạnh, Pall cưỡi lên lưng con chó vừa nhìn thấy cảnh này, lại vỗ xuống cái

tai còn lại của Kim Mao, khiến Kim Mao cụp hai tai lại vì bất bình;

‘Được đó, mọi người đều rất có ý thức tranh giành.”

Ôm nhau rất lâu, Eunice mới rời khỏi phòng.

Karen ngồi xuống cái ghế bên cạnh, Pall nhảy xuống cái giường vừa được trải

ga, Kim Mao lay lay ý muốn lên, Pall trừng mắt nhìn:

“Mày cũng xứng để lên giường à?”

“Gâu gâu~”

Kim Mao miễn cưỡng đi vào trong góc, nằm xuống.

Pall nằm nghiêng trên giường, khua khua chân vài lần,

Nói:

“Suốt quãng đường về nhà, ta cảm nhận được sự ngu ngốc của gia tộc.”

Không ngu ngốc thì cũng sẽ không thể để gia tộc ra nông nỗi này

“Nhưng ta lại thấy có chút vui mừng, thậm chí có chút hi vọng bọn họ có thể

ngốc như Wood, rốt cuộc thì, ngốc không có gì đáng sợ cả, ngốc nghếch đến

đáng yêu là được.”

Tính cách của Wood, nghiêm túc mà nói thì thực sự không phù hợp với tiêu

chuẩn của con cháu trực hệ trong gia tộc, nó quá nông nổi, cũng quá cảm tính;

Mặc dù kiểu tính cách này kết bạn rất ok, nhưng thật sự rất khó để làm điều gì

lớn lao chứ chưa nói đến việc đem gia tộc trở lại ánh hào quang như ngày xưa.

Muốn buông thả, cứ việc buông thả;

Muốn tùy ý, cũng cứ việc tùy ý;

Trước tiên chí ít bạn phải có được sức mạnh của Dis, đánh hết các giáo hội kỷ

luật thì mới có thể bảo vệ gia tộc, tiếp tục trải qua cuộc sống yên bình, ổn định.

Vực dậy một gia tộc, đòi hỏi số lượng lớn người vượt mọi chông gai và cống

hiến bản thân, thậm chí hy sinh, nhưng tương tự như vậy, muốn duy trì địa vị

của một gia tộc cũng đòi hỏi đánh đổi đủ thứ.

Wood không đáp ứng được điều kiện này, thành tựu cao nhất cuộc đời anh ta

chính là làm ông trùm buôn lậu hải đảo.

Nhưng biểu hiện của anh ta khiến Pall rất hài lòng, nếu bây giờ không phải vẫn

là một con mèo thì Pall thật muốn tiến đến vỗ vai và nói với nó rằng cháu chính

là đứa cháu trai dễ thương của bà cô.

“Karen, sáng sớm ngày mai tàu sẽ đến cảng Yorktown, sau đó đi ô tô tầm trưa

chiều là có thể đến Allen Manor rồi, ta mong là mấy người trong nhà cũng kiểu

ngốc ngốc dễ thương như thế.”

“Cậu biết đấy, trên đời này điều đáng sợ nhất không phải là người thật sự thông

minh, cũng không phải người thực sự ngu ngốc, mà là kiểu người tưởng mình

thông minh nhưng thật ra rất ngu ngốc.”

“Sự kỳ vọng của cô đối với gia tộc đã thấp như vậy rồi sao?” Karen trêu

“Vì ta đã gửi gắm niềm hi vọng phục hưng gia tộc ở cậu rồi đó.” Pall nói như

một lẽ đương nhiên “Không phải ta đã nói rồi hay sao, cậu không còn là Tà

Thần nữa rồi”

“Thế nhưng không hiểu sao tôi đã giật được thân thể do Tà Thần chuẩn bị sẵn.”

“Nó quá cao rồi, ta không nhìn thấy được, người…không, mèo cũng sẽ như vậy,

đó chính là: “Sợ hãi bóng tối trước mặt và khao khát bầu trời sao vô tận.”

“Thêm vào đó, ta thấy cậu là một người tốt, Karen, thật đấy, cậu là một người

tốt.

Mặc dù cậu là người mang tư tưởng ích kỉ, thế nhưng cậu luôn có điểm dừng.”

“Này là cô đang khen tôi đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play