Karen dẫn Eunice lên lầu ba, Minna, Lunt cùng Chris ba người đang đứng chờ,

bọn họ hiện tại đang nghỉ đông nên không cần phải đi học.

Chờ Eunice đi lên, Minna chủ động tiến lên:

“Chào chị.”

Lunt cũng bước tới: “Em chào cô.”

Chris tiến tới: “Chào chị.”

“Karen, em để quà ở trong xe, mẹ đã giúp em chuẩn bị quà cho mọi người.”

Eunice nói.

“Không có việc gì, để Lunt xuống dưới đem lên là được.” Karen sờ túi, hả?

Chìa khoá xe tang hình như rơi xuống đất.

Lúc này, một chú chó lông vàng ngậm chìa khóa đi đến, chống lên hai chân sau,

đứng thân thể, miệng mở rộng.

Thấy Karen không lấy tay cầm, nó liền chạy đến trước mặt Lunt, phun chìa

khoá ra trước mặt Lunt, rồi lại nhanh chóng chạy về đến trước mặt Eunice,

ngoan ngoãn ngồi xuống rồi le lưỡi.

“Nó thật ngoan, còn thật thông minh.” Eunice không nhịn được giơ tay vuốt ve

đầu chú chó.

Chú chó cũng cười rất vui vẻ.

Trên bệ cửa sổ bên cạnh, mặt Pall trầm ngâm nhìn.

“Trong lúc đi thuyền đến Wien, đem con chó này đẩy vào biển được không?”

“Hay là thả một ít thuốc độc vào thức ăn đêm nay của nó?”

“Hay là, trộm lấy đồ lót của Minna và Chris đặt vào trong ổ của nó đi?”

Karen dẫn Eunice đến cửa phòng Dis;

“Cốc…cốc…”

“Vào đi.”

Dis ngồi trong phòng sách, hôm nay ông mặc chiếc áo len mà cô Winnie tự tay

đan cho ông.

“Ông.” Eunice tiến lên ra mắt Dis

“Ừ, chào cháu.”

Karen dẫn Eunice ngồi xuống đối diện bàn đọc sách.

Dis nhìn Eunice, nói: “Ông chúc hai cháu có thể mãi vui vẻ cùng với nhau.”

“Cảm ơn ông.”

“Ông tin tưởng rằng cháu của mình là một người có tinh thần trách nhiệm cao,

nói thật ra, đàn ông nhà Inmerais chúng ta đều rất có tinh thần trách nhiệm đối

với gia đình, nó là một người đáng để cháu nương tựa.”

“Cháu cũng cảm thấy như vậy, thưa ông.”

“Hy vọng cháu vẫn luôn cảm thấy như vậy.” Dis lộ ra một nụ cười ôn hoà nơi

khóe miệng, “Cũng hy vọng cháu có thể một mực làm người bên gối, dựa vào

vai của nó.”

Dis nâng chén trà, nói:

“Được rồi, ông nói đến đây thôi, thay ông gửi lời hỏi thăm đến với ông nội và

cha cháu, cứ nói, Dis. Inmerais sẽ mãi nhớ đến bọn họ.”

“Vâng, thưa ông, cháu sẽ giúp ông chuyển lời, ông nội và cha cháu mãi ghi nhớ

tình hữu nghị với nhà Inmerais.”

Karen dẫn Eunice rời đi thư phòng, ngay lúc cửa phòng sách đóng lại, nụ cười

của Dis thu liễm:

“Thật ra thì, có quên mất thì cũng chả sao đâu.”



Bắt đầu tiệc tối.

Thím Mary và bác gái Winnie đã chuẩn bị bàn thịnh soạn học từ các bữa trưa

mà Karen nấu, không thể không nói, trước hết họ cũng đã học được phần hình

thức.

Chủ đề bữa tiệc đương nhiên là chúc sinh nhật Eunice, lúc Eunice thổi tắt nến,

mọi người reo hò nhiệt liệt.

Sau đó không khí tiệc tối trở nên sôi động hơn khi Dis rời khỏi bàn ăn, Alfred

dùng radio chỉnh đến các kênh âm nhạc khác nhau, mọi người bắt đầu thoải mái

nhảy múa.

Bọn họ không chú ý đến, Dis đứng tại cầu thang lầu ba, nghe ồn ào náo nhiệt

bên dưới, đứng thật lâu.



Đợi đến tiệc tan, Karen đi tới lầu ba.

Anh trông thấy Pall đang nằm trên bệ cửa sổ, bộ dáng cô độc mà nhìn về phía

bầu trời đêm bên ngoài.

Karen đưa tay sờ sống lưng Pall.

Thật ra vị trí này của mèo có khá nhiều thịt, lông cũng khá dày, nên sờ tới sờ lui

rất thoải mái.

Pall không nhúc nhích, để mặc cho Karen vuốt ve:

“Cậu không phải nên đưa Eunice về nhà sao?”

“Tôi bảo cô ấy đợi một lát nữa.”

“Có việc gì mà phải đợi một lát nữa.”

“Bởi vì còn có một người vẫn chưa ăn bánh sinh nhật.”

Karen đem một phần bánh kem nhỏ đặt trước mặt Pall, phía trên cắm một cây

nến, Kare dùng bật lửa điểm cây nến, nhẹ nhàng ngâm nga nói:

“Chúc cô sinh nhật vui vẻ…”

Nhìn chiếc bánh sinh nhật trước mặt, nghe được tiếng chúc mừng sinh nhật bên

tai, đôi mắt màu hổ phách của Pall phút chốt hiện lên một tầng nước nhè nhẹ.

“Cảm ơn cậu,

Không phải, cảm ơn ngài Tà Thần."



Tối hôm qua, tất cả mọi người trong nhà ăn mừng đến khuya, phòng ăn cùng

phòng bếp bừa bộn chưa kịp dọn dẹp.

Buổi sáng, Dis xuống lầu trong bộ quần áo của Cha xứ.

Ở cửa lầu một, ông thấy trên chiếc ghế sô pha bị di chuyển đến chỗ khác, Karen

đang nằm ngủ say.

Dis đi tới đưa tay đánh thức Karen.

Karen mở mắt ngồi dậy.

“Tối hôm qua cháu ngủ ở đây?”

“Đúng vậy, sau khi đưa Eunice về, cháu quá mệt không lên lầu nổi nên đã ngủ

thiếp đi tại đây.”

“Không được ngủ ở chỗ này, sẽ bị cảm lạnh.”

“Được rồi ông, cháu đã biết.”

“Sau tiếng chuông mười hai giờ trưa, cháu hãy đến phòng sách của ông mà đọc

sách.”

“Vâng, cháu đã biết.”

“Ừ, vậy ông đến giáo đường đây, các tín đồ cũng đã đang chờ.”

Dis mở cửa phòng khách đi ra ngoài.

Karen bật dậy, đứng tại cổng, hô lên:

“Ông, người nhớ đã dáp ứng cháu việc gì sao?”

Dis dừng bước lại, quay người nhìn xem Karen:

“Tay nghề của thím và cô cháu, từ bữa tiệc hôm qua đến xem, cùng cháu còn

kém khá xa. Cho nên, ông sẽ trở về gọi cháu xuống nấu bữa tối.quan trọng nhất

chính là, làm ông, làm sao có thể nói chuyện mà không giữ lời với cháu mình?”



“Coong... Coong... Coong..."

Tiếng chuông giáo đường vang lên, cùng vang lên còn có tiếng đồng hồ treo

tường nhà Inmerais.

"Nguyện nhân từ chủ, cùng các ngươi tồn tại, ca ngợi vô thượng chủ."

"Ca ngợi vô thượng chủ."

"Ca ngợi vô thượng chủ."

Các tín đồ nhao nhao làm động tác cầu nguyện theo Cha xứ Dis, sau đó theo thứ

tự đi ra giáo đường, kết thúc buổi lễ tuần hôm nay.

Dis đứng tại ở trên bục dọn dẹp đồ vật của mình.

Mà lúc này, cùng với các tín đồ đã đi ra, một số lượng lớn nhân viên thần chức

mặt pháp bào màu đen bắt đầu bốn phương tám hướng ùa vào;

Ở bên ngoài, một đám nhân viên thần chức mặt y phục màu đỏ đứng trên những

tòa nhà cao xung quanh, giang hai cánh tay, khởi động trận pháp kết nối với

nhau.

Đây là ở những vị trí thấy được, có lẽ ở những vị trí không thấy được có thể có

càng nhiều hơn.

Rasma đi lên bậc thang, tiếng vào giáo đường, đi tới trung tâm.

Ông ta là Đại tế tự của Trật Tự Thần Giáo, trong vòng thế lực của Trật Tự Thần

Giáo đặt ở thế tục, có quyền hạn rất cao.

Sau lưng Rasma, có ba bóng người xuất hiện.

Rasma giang hai cánh tay,

Ba vị Trưởng Lão Thần Điện phía sau cũng khoanh hai tay trước ngực;

Bên ngoài, một đám nhân viên thần chức mặc áo bào đen, nhân viên thần chức

mặc áo bào đỏ đứng tại trên nhà cao tầng, đồng thời ẩn nấp không ngõ ngách và

ngay cả những chốn tưởng chừng như không người;

Tất cả mọi người, đều khoanh hai tay đặt trước ngực.

Rasma ngâm xướng nói: "Ca ngợi trật tự."

"Ca ngợi trật tự."

"Ca ngợi trật tự."

Ca ngợi Trật Tự, dường như bầu trời âm u cả ngày hôm nay vờn quanh trên

không của Thành phố La Giai đang dần sáng sủa hơn.

Dis tiếp tục từ từ sắp xếp đồ đạc của mình,

Sau đó đi ra từ phía sau,

Đứng ở vị trí trung tâm sân khấu,

Hai tay cũng khoanh lại trước ngực,

Mở miệng nói:

“Ca ngợi Thần Trật Tự được gái điếm nuôi lớn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play