“Lúc trước thật ra tôi cũng không thèm để ý những này, cũng chính là lần tuyển
chọn của đại khu lúc trước, để cho tôi không thể không thay đổi suy nghĩ của
mình.”
"Nếu ta nhớ không lầm thì lúc ấy ngươi bị Karen khiêng lên núi?”
"Đúng vậy lúc ấy tôi cũng cảm thấy thật xấu hổ, à, không phải nhằm vào Karen,
Karen đối xử với tôi cũng không có gì để chê trách, tôi chỉ cảm thấy xấu hổ vì
bản thân mình.”
"Người là họ hàng của Karen sao?"
Đội trưởng là cô nhi.
"Vị phu nhân trong lăng mộ kia cũng đã nói rồi, hắn ta không phải cô nhi gì cả,
bối cảnh gia đình của hắn là cao nhất trong số tất cả chúng ta.
Vậy nhà Guman chúng ta càng không có khả năng có quan hệ họ hàng thân
thích gì với Karen."
"Ta thật rất muốn biết thân phận của hắn, ta cảm thấy rất hứng thú.
"Vậy cô có thể chủ động đến hỏi anh ta, không nên lén lút đi điều tra, nếu bị
phát hiện mà nói thì kết cục sẽ rất thảm. Tôi tin tưởng chờ đến sau khi tiểu đội
giải tán, tất cả mọi người sẽ tiến hành bảo mật về điều này với trưởng bối ở nhà.
Bởi vì một số thời khắc trưởng bối sẽ không đứng trên góc độ của cô mà cân
nhắc, ngược lại sẽ thích dùng danh nghĩa muốn tốt cho cô mà làm những việc
họ muốn.
Đối với chúng ta mà nói thì việc này quá thiệt thòi, bởi vì cái này vốn nên là
mối quan hệ xã giao thuộc về chúng ta.”
Philomena nói: "Chỉ có kẻ yếu, mới cả ngày thích nghiên cứu quan hệ xã giao
gì đó.”
"Đúng, tôi cũng nhờ vào quan hệ tốt với Karen mới có thể gia nhập vào cái tiểu
đội này đấy, nếu không dựa vào cái gì chứ, chẳng lẽ là nhờ người cha bị bệnh
tâm thần kia của tôi sao?"
"Cha ngươi thường xuyên đánh ngươi?"
"Lúc trước cũng không phải như vậy, dạo gần đây trong khoảng thời gian này
sau khi vết thương của tôi khỏi có thể đi xuống lầu để ăn cơm, tôi đã cảm thấy
ánh mắt ông ấy nhìn tôi có chút không bình thường, giống như là đang kiếm lý
do để mà đánh tôi vậy.
"Sau khi ông ta đánh ngươi xong thì sao?"
Sau khi đánh xong thì tôi phải dưỡng thương chứ còn làm sao."
"Ý của ta là, quan hệ gia đình của ngươi, sẽ không có thay đổi gì sao?"
"Không có, tôi vẫn gọi ông ấy là cha như thường lệ thôi, mà lại từ khi ông ấy
bắt đầu đánh tôi, thì nói chuyện nhiều hơn với bà nội tôi một chút, hình như tình
cảm giữa ông ấy với mẹ tôi còn dần khôi phục lại.
"Thật hâm mộ ngươi."
"Hâm mộ tôi cái gì? Hâm mộ cha tôi có thể đánh tôi à?
"Đúng vậy, ta hâm mộ cha ngươi có thể đánh ngươi, ta thật sữ rất hi vọng cha ta
có thể đứng lên đánh ta, cho dù đánh ta trọng thương hoặc đánh chết ta cũng
được."
Trong đầu của Philomena hiện ra cảnh cha mình nằm ở dưới gầm bàn.
Ở trong mắt của cô, hình ảnh cha mình hèn hạ mới là việc không thể chấp nhận
được.
"Thật ra, việc cảm thấy tiếc nuối khi không có gia đình bình thường rất phổ
biến.”
Trong đầu của Richard bắt đầu hiện ra dáng vẻ nói chuyện lúc bình thường của
Karen, cố khả năng để giữ cho giọng nói và vẻ mặt của mình càng hướng về
kiểu của Karen.
"Tôi có nói chuyện với nhiều cô gái ở trong những cửa hàng điểm tâm, cảnh
ngộ gia đình của rất nhiều người cũng rất thê thảm. Bị cha mẹ bán cho đầu nậu
rồi sau đó bị bắt ra tiếp khách, sớm tối bị chồng mình đưa đến để đi làm, nếu
như ngày nào tiếp ít khách, không có thu nhập, người chồng còn đi tặng quà cho
quản lý để sắp xếp thêm nhiều khách.
Nhưng nói như thế nào đây, mỗi lần tôi ngồi cùng bọn họ ở trong phòng để nói
chuyện trời đất, luôn có thể cảm nhận được một mặt lạc quan từ trên người của
bọn họ, một mặt là dành cho chính bản thân họ, một mặt khác thì là đối với tôi.
Trên đời này, người lương thiện sẽ mãi mãi chiếm phần lớn, có rất nhiều người
rõ ràng chính mình cũng đang chịu đựng tình cảnh cực khổ, nhưng vẫn nguyện
ý truyền lại sự ấm áp của mình cho người bên cạnh.
“Ngươi rất thích đi cửa hàng điểm tâm sao?"
Lúc bị hỏi vấn đề này, không biết vì cái gì, trong đầu của Richard bỗng nhiên
hiện ra cảnh tượng ở trên Đảo Ám Nguyệt, Karen nói rằng mình đến nhà hát
người cá ngay trước mặt của công chúa Ophelia.
Cậu ta rất muốn bắt chước vẻ trấn định tự nhiên và thần thái bình tĩnh của
Karen ngay lúc đó một chút, nhưng sau khi tiếp xúc với ánh mắt mà Philomena
đưa tới, cuối cùng Richard vẫn không thể chiến thắng ánh mắt "hiểu lầm" đến từ
thế tục.
Cậu ta cúi đầu xuống, sau đó lại nhìn về một phía khác, rồi nhỏ tiếng giống như
một con muỗi mà "Ừ" một tiếng.
"Ngươi là đang cảm thấy xấu hổ à?"
Richard lắc đầu, đưa tay xấu hổ sờ lên trên chóp mũi:
"Không, tôi chỉ là thấy thiếu tự tin.
Memphis vừa mới thay thuốc xong đứng sát cửa sổ, nhìn về đồng cỏ xanh ở
phía, ở nơi đó có hai bóng người đang cưỡi ngựa song song.
Mà ở trong căn phòng mới của Memphis, Pall thì đang ngồi ở trên bệ cửa sổ mà
thưởng thức buổi trà chiều quý tộc của mình. “Nhóc Anderson” thì đang đứng
hầu trà ở trước mắt cô.
"Hai vị này là người yêu sao?"Lão Anderson tìm lời để nói.
Pall "ha ha" một tiếng, nói: "Cùng cưỡi ngựa một chỗ thì gọi là người yêu rồi à?
Ta nói này, não của các ngươi có thể đừng có suy nghĩ một cách nhàm chán như
vậy được hay không, cứ như rằng tất cả con cái và con đực trên cõi đời này đều
phải đi kết đôi mà giao phối với nhau vậy, nếu không thì sẽ không viên mãn."
Anderson bị giáo huấn lập tức cúi đầu xuống, ông ấy không biết vì cái gì mà tổ
tiên lại bỗng nhiên nóng nảy như vậy.
Vậy chả nhẽ không thể cùng nhau trò chuyện tâm sự hay sao? Chẳng lẽ không
thể cảm thấy nhìn đối phương vừa mắt thì thêm điểm? Chẳng lẽ không thể chỉ
vì nói chuyện vui vẻ nên đi gần một chút? Chã lẽ nhất định phải hai người xoay
người đánh nhau tới nỗi nằm hấp hối đi truyền nước thì mới là điều nên làm?"
"Vâng vâng vâng ngài nói rất đúng, ngài nói rất đúng."
"Hừ.”
Pall liếm một ngụm cà phê, duỗi chân đẩy cái tách cà phê ra:
"Thật là khó uống, kém xa so với cà phê do hầu gái ta dậy dỗ pha!”
Bữa tiệc tối được tổ chức trong lâu đài, chỉ bao gồm người trong tiểu đội của
Karen, chủ nhà cũng không có ai tham gia.
Những món ăn được đưa lên đều là món ăn tiêu chuẩn của quý tộc Wien, nhìn
rất ngon mắt nhưng khi đưa vào miệng thì không có gì đặc sắc.
Xem ra, mọi người càng ưa thích vây quanh bàn tròn trong sân sau của Nhà
Tang Lễ để dùng bữa, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước Neo hay lựa
chọn tổ chức liên hoan sau nhiệm vụ ở máy quán nướng vỉa hè, mọi người
không có gì mà phải câu nệ, ừm, không hoàn toàn là vì tiết kiệm tiền mà thôi.
"Trong nhà ai có việc gấp muốn về sớm một chút không?" Karen vừa cầm khăn
ăn chùi khoé miệng vừa nói.
Ashley mở miệng nói: "Tôi đã nói chuyện với cha mẹ tôi qua điện thoại rồi, ha
ha hoàn cảnh ở nơi này rất tốt, nếu như có thể thì tôi muốn ở lại đây thêm nhiều
ngày.”
Bart nói: "Ngày mai tôi muốn lên núi luyện bắn tên."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT