"Không rõ ràng, có thể là Nguyệt Nữ Thần Giáo, có thể là những thần giáo
khác, cũng rất có thể là do Trật Tự Thần Giáo."
"Bọn họ cũng không nhận ra được bài học gì sao?"
"Bọn họ cũng không có cách nào khác, tàn dư Ánh Sáng sợ nhất không phải là
thất bại, mà là bị thế nhân lãng quên.
Có đôi khi biết rõ trước mặt là hố lửa, vẫn như cũ chắc chắn phải nhảy xuống.
Bởi vì nếu như bọn họ không thử làm việc gì đó, thì bọn họ sẽ dần dần trở nên
giống như Bích Thần Giáo."
"Ít ra Rylisa còn tạo ra được sóng gió gì đó."
"Lúc nào mà Thần Ánh Sáng cũng khuấy ra được sóng gió gì đó thì đó mới gọi
là đặc sắc." Neo lấy ra một chiếc khăn tay vừa lau vừa tiếp tục nói, "Hành động
lần này ta sẽ cho Bertha đào sâu tìm hiểu, tranh thủ có thể tìm hiểu được một
vài thông tin chính xác."
"Nếu như chỉ có chuyện này thôi thì có vẻ cũng không đáng giá để trung đội
trưởng ngài cố gắng mở đầu dẫn dắt câu chuyện như vậy."
"Chỉ có chuyện này thôi, nhưng lần này người phụ trách dẫn dắt đám tàn dư
Ánh Sáng kia cũng không phải là một người bình thường, một người đã mất
tích sáu mươi năm vừa mới trở về, tên của ông ta là Zach Ekoldier."
"Nếu như ông ta không phải mất tích vào lúc còn là trẻ sơ sinh thì bây giờ chắc
là ông ta đã rất lớn tuổi."
"Có lẽ vậy, nhưng nơi mà ông ta mất tích, khục." Neo ho khan một tiếng, "Ta
vẫn luôn điều tra về nơi chôn cất của Thần, chuyện này cậu cũng biết, nghe nói,
trước khi ông ta mất tích, đã từng hô hào muốn đi tìm nơi chôn cất của Thần,
đến đó tìm kiếm sự trợ giúp từ Thần linh, phục hưng lại Ánh Sáng Thần Giáo."
Ở trong kỷ nguyên trước, Thần Ánh Sáng và Thần Trật Tự đều đã từng đi giải
quyết bạo loạn ở nơi chôn cất của Thần, Thần Ánh Sáng thì chọn lựa phương
thức tương đối ôn hòa, trấn an nơi chôn cất của Thần.
Đợi đến sau khi Ánh Sáng phai mờ, Trật Tự trỗi dậy, phương pháp xử lý của
Thần Trật Tự Chi Tiên đối với nơi chôn cất của Thần thì càng mang tính "Trật
tự".
Cuối cùng Thần Trật Tự đã dứt khoát phong ấn triệt để nơi chôn cất của Thần,
đẩy nó vào trong Hư Không để tiến hành trục xuất vĩnh viễn.
Con chó nhà mình từng hỗ trợ Thần Trật Tự làm việc, cũng tương tự như Thần
Trật Tự phụ trách giết người còn nó thì phụ trách đem chôn, nhưng mà con chó
nhà mình từ trước đến nay cũng không thành thật, vậy mà vụng trộm giữ lại tọa
độ để bản thân cảm ứng được....
"Ngài đang nghi ngờ rằng ông lão tên Zach kia đã tìm được Nơi chôn cất của
Thần, hắn trở về từ nơi đó sao?"
"Có khả năng này, không phải sao?"
"Tôi cảm thấy khả năng này cũng không lớn." Karen nói, anh vẫn tin tưởng con
chó ở nhà mình hơn.
"Được rồi, nhưng mặc kệ như thế nào, cũng đáng giá để xem trọng, bởi vì việc
này có chút quá tại suôn sẻ, kế hoạch suôn sẻ, giữ bí mật suôn sẻ, lời đồn suôn
sẻ, tất cả đều có vẻ quá bình thường.
Cảm thấy có giống nhiệm vụ lần này của cậu không?"
"Nhiệm vụ lần này?"
"Người câu cá vứt mồi câu xuống, kết quả phát hiện mồi câu quá nặng, làm bản
thân mình chết đuối dưới sông, tóm lại, ta có cảm giác này, lúc cậu làm nhiệm
vụ bảo vệ phái đoàn, phải cẩn thận, tin tưởng dự cảm của ta đi, nó còn chưa
từng xuất hiện sai sót đấy."
"Tôi đã biết, đội trưởng."
Karen đẩy Neo vào trong bệnh viện.
"Đúng rồi, thuộc hạ của cậu còn cần thời gian bao lâu mới có thể khôi phục?"
"Việc trị liệu sơ cứu rất kịp thời, không có nguy cơ bị ô uế, còn về vết thương
bên ngoài thì rất nhanh."
"Ừm, về thời gian chắc hẳn là kịp, khoảng cách tới khi Thần tử của Nguyệt Nữ
Thần Giáo đến thành phố York, còn khoảng chừng mười ngày, đã đủ để các
ngươi dưỡng thương."
Lúc này, Fanny đi tới, bẩm báo nói:
"Trung đội trưởng, bên phía Gendi vừa gọi điện thoại tới báo cáo tin tức, bọn họ
cần chi viện."
Neo có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Ta thật sự là cảm thấy cái tên Gendi này
ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời ra thì cũng chẳng còn ưu điểm nào khác, báo
cho Gray, để hắn dẫn người đến chi viện đi."
"Đúng, trung đội trưởng."
Karen cúi đầu hỏi: "Chuyện gì?"
"Gần đây ở trong phạm vi thành phố York xảy ra mấy vụ án Thần bộc của Trật
Tự Thần Giáo mất tích, tiểu đội Gendi đang phụ trách điều tra việc này."
"Có nghiêm trọng không?"
"Trước mắt còn không nghiêm trọng, mất tích chỉ là thần bộc, cụ thể còn phải
xem tình hình của việc này phát triển ra sao.”
“Được rồi, ta phải trở về, chừng nào thì cậu dẫn đội trở về?"
"Nếu như không có chuyện gì khác mà nói thì tôi nghĩ phải mấy ngày nữa."
"Nếu như có chuyện thì ta sẽ thông báo cho cậu."
"Được rồi, trung đội trưởng, nhưng mà ngài phải ngồi xe mà về à?"
"Đương nhiên, bây giờ ta đang ngồi xe lăn thì cũng không có chuyện gì khác có
thể làm, ngồi xe thì tiền xăng rẻ hơn, đầu óc bị nước vào thì mới bỏ phiếu điểm
để dùng trận pháp dịch chuyển."
"Đúng vậy, tôi cực kỳ đồng ý."
"Cho nên, nghe được lời ta nói, không phải cậu nên chủ động đứng ra nói mình
sẽ bỏ tiền để cho ta dùng trận pháp dịch chuyển để cho trung đội trưởng đang bị
trọng thương của cậu có thể nhẹ nhàng và nhanh chóng trở về thành phố York
để dưỡng thương hay sao?"
Karen móc ra một tờ tiền giấy mệnh giá 100 Rael, đặt ở trong tay Neo, nói:
"Tất nhiên, đây là tiền để động viên ngài."
Neo trở về, Karen đi một mình trở về khu giường bệnh.
Trong phòng bệnh của Philomena vẫn náo nhiệt như cũ, từ cửa sổ thủy tinh của
phòng bệnh có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mất kiên nhẫn trên mặt của Philomena.
Chờ Karen trở về, Philomena thu lại vẻ mất kiên nhẫn trên mặt, những người
khác cũng đã về phòng bệnh của mình, nhưng Ashley, Blanche, Richard và
Ventura còn đang ngồi ở trên giường của người nhà bệnh nhân để đánh bài.
Karen đi qua ôm lấy Pall đang ngủ say, nhắc nhở: "Có lẽ các ngươi cũng nên
suy nghĩ để người khác nghỉ ngơi."
Richard thì lắc đầu nói: "Không có chuyện gì, tôi đang đánh bài thay cho
Philomena, thắng được rất nhiều."
"Phiếu điểm?"
"Không, là Rael."
"Vậy thì đánh tùy ý đi."
"Đúng vậy, đội trưởng."
Karen ôm Pall trở về phòng bệnh của mình, sau một lát, có lẽ là sòng bài bên
kia đã tan cuộc, Richard đi đến, cầm trong tay hai quả chuối tiêu: "Ha ha, cô y
tá ở quầy trực cảm thấy tôi hài hước nên cố ý đưa cho tôi hai quả chuối tiêu
này."...
Nói xong, Richard nhìn thấy trong hộc tủ của Karen có để một giỏ trái cây lớn.
"À..."
Richard chẹp chẹp miệng một chút, thôi được rồi, dù sao thì cậu ta cũng đã
quen.
"Karen, anh không cảm thấy cô đơn sao?"
"Không cô đơn."
Karen nằm lên giường, "Cậu thấy cô đơn à?"
"Có một chút."
"Vậy cậu có thể đến phố điểm tâm ở thành phố Tang Phổ để dạo chơi một chút,
nghe thử câu chuyện cuộc đời của bọn họ."
"Không phải là kiểu cô đơn kia."
Richard ngồi xuống ở bên giường Karen, vừa ăn chuối tiêu vừa nói, "Tôi cảm
thấy tôi phải tìm một chỗ đứng cho riêng mình ở trong tiểu đội của chúng ta.
Bây giờ vị trí của tôi rất lúng túng, trên phương diện trận pháp thì có Memphis
và Mas, trình độ của bọn họ đều cao hơn tôi rất nhiêu, trị liệu thì có Blanche, cô
ấy là Mục Sư nên hiệu quả trị liệu cũng cao hơn tôi."
"Cậu là đa tài, nơi nào cần thì đi nơi đó, cũng rất tốt mà."
"Anh đang an ủi hay là khen ngợi tôi vậy?"
"Khen ngợi."
"Tốt a, vậy thì tôi tin, nhưng tôi cảm thấy có một vài năng lực tôi có thể khai
phá và tăng cường thêm, ví như là Jerry."
"Jerry là ai?"
"Tôi đặt tên cho con côn trùng đáng yêu trong người tôi, tôi cảm thấy năng lực
của nó còn có thể cường hóa và mở rộng thêm một bước."
"Đợi sau khi trở về, cậu đến xin cha cậu đánh cậu vài trận là được rồi."
"Không, tôi không phải là đang có ý đó, ý của tôi là, ta có thể xin cha mẹ của
Ashley giúp đỡ hay không, anh biết đấy, bọn họ có nghiên cứu về phương diện
này, nói không chừng thì có thể "
"Richard."
"Ừm?"
"Con côn trùng nhỏ này của cậu, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cậu có thể tín
nhiệm Ashley, nhưng cũng không bao gồm cha mẹ của cô ấy."
"Được rồi, tôi đã hiểu."
"Ta sẽ giúp cậu để ý, chờ tin của ta."
Karen dự định lần sau có cơ hội thì tìm Neo hỏi một chút, trong đầu của Neo có
ký ức của Philias, nói không chừng phương án phát triển tiếp theo dành cho con
côn trùng này.
"Ừm, Karen, vậy thì tôi không còn chuyện gì nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT