Vẻ mặt của bà lão trở nên hiền lành lại, chủ động ngồi ở bên giường, đưa tay

nắm chặt tay của ông lạo, hai người bốn mắt nhìn nhau. Karen cảm thấy mình

không cần thiết để tiếp tục ở lại, nhỏ giọng nói:

"Ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt, bảo trọng cơ thể."

Vốn hai bên cũng là không quen, biểu lộ chút lòng thành như vậy là đủ rồi.

Karen mở cửa phòng bệnh, đi ra ngoài.

"Linh hồn của ông vốn rất yếu đuối, nếu còn tiếp tục hút cái loại thuốc lá này,

linh hồn ông lúc nào cũng có khả năng tan biến đấy."

"Tôi cảm thấy nếu như tâm trạng của mình không thoải mái, linh hồn cảm thấy

không có ý nghĩa, khả năng tan biến cũng rất lớn."

"Nếu còn muốn hút, về sau mỗi ngày đều phải có giới hạn, tôi tự lấy cho ông."

"Được, quyết định quyết định thế nhé, đúng rồi, cậu nhóc hồi nãy kia…"

"Ông gọi từ đâu tới vậy?"

"Thuộc hạ của một người nằm ở phòng bệnh bên cạnh."

"Nam hay nữ vậy?"

"Nam."

"Ông cũng hay rồi nhỉ, bị tôi đâm thành như thế này mà nằm trong bệnh viện

cũng không cản được ông quen biết bạn bè mới."

"Điều này cũng không có cách, có ít người trời sinh thì có loại năng lực này,

điều này cũng nói rõ ánh mắt lúc đó của bà cũng không tệ, không phải sao?"

"Ông thật đúng là không cần thể diện, lần sau tôi trực tiếp xiên ông một đao ở

phía dưới được rồi, dù sao tôi cũng không cần."

"Bà cắt ở phía dưới cũng không quan trọng gì, cũng không ngăn cản được tôi

tìm người đồng điệu trên mặt tinh thần."

"Vậy thì trực tiếp diệt linh hồn của ông, tôi vốn là muốn cả đời này của ông, cơ

thể và linh hồn đều chỉ thuộc về tôi."

"Này này này, bà cắt cái phía dưới của tôi thì là thuộc về phương diện mâu

thuẫn gia đình, nhưng nếu bà diệt đi linh hồn của tôi, là đang muốn cố ý khơi

gợi sự tranh chấp giữa hai Thần Giáo đấy."

"Chớ có tự dát vàng lên trên mặt của mình như vậy, địa vị của ông ở trong Thần

Giáo, cho dù tôi có thật sự giết ông, Nguyên Lý Thần Giáo không những sẽ

không chất vấn tôi mà sẽ còn đến đưa cho tôi một phần tiền cúng điếu đấy."

"Bà à, tại sao lại lạc đề rồi, tôi nói đến chàng trai kia."

"Cậu ta làm sao?"

"Bà không xem « Tuần Báo Trật Tự » của Thần Giáo mình à?"

"Trong nhà đặt trước không ít các loại báo, nhưng hầu như không phải đều là để

ông đọc à?"

"Cậu ta tên là Karen, là một trong những người trẻ tuổi tham gia đợt thí luyện

trong Cánh Cổng Luân Hồi lần trước, còn có thân phận là một vị đội trưởng

đấy."

"Một người trẻ tuổi rất có tiền đồ, ông định giới thiệu cậu ta cho Xinyali à?"

"Đúng vậy, không sai."

"Xinyali quá trung thực, cậu ta quá đẹp trai, tôi không muốn để cho nó đi con

đường xưa kia của tôi."

"Bà à, loại như hai chúng ta gọi là không bình thường, những người khác vốn

cũng chỉ là cộng tác, chưa kể, cậu nhóc kia có vị hôn thê, đội trưởng của cậu ta

nói tình cảm của cậu ta đối với vị hôn thê của mình rất kiên định."

"Lúc trước khi thầy của tôi giời thiệu ông cho tôi biết, cũng nói ông là người rất

kiên định đối với tình cảm, nhưng không phải ông cũng không dừng việc tìm

kiếm phụ nữ khác ở bên ngoài sao."

"Ai, bà không tin tưởng cậu ta cũng thôi, nhưng chẳng lẽ bà còn không thể tin

tưởng vào Xinyali sao?"

"Ồ …đột nhiên cảm giác được ông nói cũng rất có lý."

"Xinyali cũng sắp kết thúc đợt thực tập rồi, dựa theo truyền thống của Nguyên

Lý Thần Giáo chúng ta, cộng sự phải có tài nguyên phát triển tương lai và địa vị

tương đương."

"Cho nên, trong những năm nay ngươi ông đã nhờ tôi mà hưởng lợi được biết

bao nhiêu đấy."

"Bà cũng chiếm đoạt tôi nhiều năm như vậy, bà cũng có gì thiệt thòi đâu."

"A, cái tính không muốn thể diện của ông, cũng khó cho ông quá nhỉ, gìn giữ từ

năm mười tám tuổi đến tận năm tám mươi tuổi, còn Xinyali đâu rồi?"

"Ở ngoài cửa ra vào, tôi để nó đợi ở bên ngoài, xem tình huống phát triển ra sao

đi, a, đúng rồi, bà hôm nay không đi trực à?"

"Hôm nay nghỉ phép một buổi, tôi đã xin với cấp trên, về sau sẽ nghỉ phép vào

ngày bất kỳ, phòng ngừa một ngày nào đó ông tìm ra quy luật nghỉ phép của tôi

mà trốn ra ngoài lêu lổng."

"Vậy chúng ta có thể tích dồn ngày nghỉ lại để đi du lịch, thật tốt."

"Tôi có nấu cho ông một chút thuốc bổ, đem đến đây cũng hơi nguội rồi, tôi bảo

y tá ngoài quầy trực hâm lại giúp, đợi chút nữa sẽ đưa tới, canh bàng quang của

Tích Long."

Ông lão nghe vậy, gương mặt biến sắc, vội nói: "Bà à, vết thương của tôi còn

chưa khôi phục lại như cũ đâu!"

"Cũng không làm bị thương phía dưới."

"Thế nhưng mà tôi cũng không ngồi dậy nổi mà!"

"Ông nằm, tôi ở phía trên."

"Ý của tôi là cái kia không ngồi dậy nổi mà!"

Trên mặt bà lão lộ ra một nụ cười ranh ma, đưa tay gõ vào trên ga giường một

cái, nói: "Cho nên, càng cần phải cứu vãn cho nó một chút."

Karen bước ra khỏi phòng bệnh, khóe miệng mang theo nụ cười mỉm, ông lão

này có chút thú vị

Lúc chuẩn bị về phòng bệnh của đội trưởng để chào tạm biệt, Karen trông thấy

có một cô gái đứng trước cửa phòng bệnh của đội trưởng.

Cô gái có mái tóc hơi giống như được cắt theo kiểu Bob, hơi mập, cặp tròng

kính dầy cùng với gọng kính màu đen, cũng không cao, mặc một bộ váy liền

thân màu đen, trên mặt có không ít tàn nhang, lúc há miệng lộ ra niềng răng.

"Anh là thuộc hạ của hắn ta à?"

Cô gái chỉ chỉ vào cửa phòng bệnh của đội trưởng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play