Bây giờ Karen đang có cảm giác giống như phân biệt khuôn mặt giữa những
người có cùng màu da, nhưng không phải về bề ngoài, thậm chí cũng không
phải là khí chất trên, mà là… cảm giác.
Bởi vì trong một thời gian rất dài, trên người mình vẫn luôn có dấu vết cải tạo
của Ranedal, lại thêm trong nhà, mặc dù Kevin ngủ ở ổ chó trong phòng ngủ
chứ không phải ngủ trên giường với Karen giống như Pall, nhưng cũng xem
như là ngủ ở cùng một phòng.
Loại cảm giác quen thuộc này, bình thường sẽ không phát hiện ra, nhưng nó lại
thật sự tồn tại, lúc này xem xét thì trong nháy mắt có thể cảm nhận được. Nó
không có logic, nhưng hai chữ "Quen thuộc" đã đủ để thay thế logic.
Hắn,
Chính là dấu ấn tinh thần của Ranedal!
Dấu ấn tinh thần của Ranedal không chỉ đã thức tỉnh, hắn còn chạy tới đây, vậy
cơ thể này của hắn là cái gì, nhập vào trên người của con rối sao, đám thuộc hạ
này đều là con rối phụ trách việc khuân vác lúc trước sao?
Cư dân nơi này đâu, cư dân của Thung Lũng Rực Cháy này đã đi đâu rồi, vì cái
gì mà nơi này lại vắng vẻ như thế?
Trong lòng Karen bỗng nhiên có một suy đoán, suy đoán này có lẽ cực kỳ lạnh
lẽo, nhưng lại có lẽ tiếp cận hiện thực nhất. Một con gấu vừa tỉnh dậy từ giấc
ngủ động, chuyện cần làm trước tiên, ăn chắc là ăn để bổ sung lại cơ thể.
Cho nên, vì sao trong Thung Lũng Rực Cháy không có người nào truy sát
mình? Bởi vì... Thung Lũng Rực Cháy đã bị ăn sạch.
Đây chính là những chuyện mà dấu ấn tinh thần năm xưa của con chó nhà minh
để lại có thể sẽ làm, sau khi tỉnh lại thì ăn sạch cả thung lũng.
Mà cái tên mặt mũi đầy sẹo được ở trước lúc này, thật rất khó liên hệ hắn với
con chó vàng đầu trọc thích chở Pall chạy khắp nơi ở nhà mình.
"Nếu đã đến thì đó chính là khách, ai là người dẫn đầu trong bọn ngươi?" Tên
mặt thẹo hỏi. Karen đã điều chỉnh xong cảm xúc, đi đến trước, nói:
"Là ta."
"Tên là gì?"
"Karen."
"Karen, ha ha, ngươi có thể gọi ta là lãnh chúa Dal."
"Chào ngài, lãnh chúa Dal."
Cái tên này, đặt cũng có vẻ rất lười biếng.
"Ta nhìn thấy, trên người các ngươi mặc thần bào Trật Tự phải không, ta và Trật
Tự Thần Giáo đã từng có quan hệ không tệ, nếu các ngươi đã tới đây, đó chính
là duyên phận, ta muốn chiêu đãi các ngươi, hi vọng các ngươi không nên cự
tuyệt."
Nghe được vị thủ lĩnh này muốn chiêu đãi đám người, trên mặt của rất nhiều
đội viên ở phía sau đều lộ ra vẻ trút được gánh nặng, bởi vì bọn họ bây giờ rất
cần có sự che chở.
Trong lòng Karen thì không nhẹ nhõm nổi, bởi vì anh biết lãnh chúa Dal nói tới
quan hệ không tệ rốt cuộc là có ý gì.
Bích Thần bị Thần Trật Tự phong ấn, sau khi tỉnh dậy đã căm thù Thần Trật Tự
thì tất nhiên cũng không cần phải nhắc đến làm gì, bản thể của cái tên ở trước
mặt mình này, cũng đã từng bị Thần Trật Tự phong ấn.
Có điều nếu như xem xét từ trên thái độ của con chó nhà mình đối với Trật Tự,
nó đối với Thần Trật Tự có vẻ như cũng không căm thù đến nỗi quá cực đoạn,
có lẽ chính bản thân nó cũng hiểu rõ vì mình làm quá nhiều những chuyện lung
tung cho nên rơi vào kết cục như vậy cũng là đáng đời?
Nhưng bất kể là như thế nào, Karen đều hiểu rõ, Ranedal tuyệt đối không phải
một người nhiệt tình hiếu khách. Buổi tiệc của hắn, rất có thể cũng là "bữa tối
của ác quỷ".
Mình và các đội viên của mình, đều chính là nguyên liệu nấu ăn đêm nay của
hắn.
"Thế nào, ngươi không đồng ý sao?" Lãnh chúa Dal thấy Karen vẫn còn chưa
trả lời.
"Không, có thể nhận được lời mời của ngài, đó là vinh hạnh của chúng ta."
Rời khỏi Thung Lũng Rực Cháy thì sẽ chết chắc, ở tại nơi này, còn có thể quan
sát một chút rồi tìm cơ hội.
Các kỵ sĩ hộ tống ở hai bên, mọi người bước đi ở giữa, đi tới trước một hang
động to lớn, sau khi đi vào hang động thì men theo một con đường dẫn xuống
phía dưới.
Sau khi tiếp tục đi một quãng đường rất xa, phía trước xuất hiện một cánh cổng
rỉ sét, cổng lớn đang được mở ra, mà dấu vết xung quanh cho thấy, cánh cổng
lớn này vừa được mở ra không lâu trước đây.
Lúc này, trong lòng các đội viên đã sinh ra cảm xúc không ổn, nhưng thấy
Karen vẫn còn tiếp tục đi theo lãnh chúa Dal bước vào bên trong, đám người
cũng chỉ có thể tiếp tục đi theo.
Đằng sau cổng lớn là một khoảng sân, phía rìa có một cái hồ nước, nước trong
hồ rất trong, nhưng có chút quá yên tĩnh. Lãnh chúa Dal tung người nhảy xuống
ngựa, đi đến phía ngoài rìa, đưa tay bốc lấy một nắm không biết là thứ gì từ
thuộc hạ của hắn, ném vào bên trong hồ nước, trong chốc lát, mặt nước hồ vốn
đang tĩnh lặng bỗng nhiêu xuất hiện vô số vong hồn không đếm xuể, bọn chúng
nhảy lên khỏi mặt nước như là những con cá, cắn lấy mồi sau đó lại rơi xuống.
Một màn này, cực kỳ rung động!
Bởi vì tất cả mọi người cảm giác được, những vong hồn nhảy lên kia, bọn
chúng đều tỏa ra khí thế rất mạnh mẽ, đặt ở bên ngoài, vốn cũng đều là cấp bậc
thành chủ của những thành trấn lớn, nhưng ở nơi này, lại giống như thú cưng bị
chăn nuôi.
"Các ngươi có muốn cho bọn chúng ăn không? Yên tâm, bọn chúng rất ngoan,
không cắn người đâu." Nói xong, bọn hộ vệ bưng mấy cái chậu đựng mồi đến,
vàng vàng cam cam giống như là hạt cát.
Mọi người ai nấy đều hốt một nắm lớn, đi đến chỗ lan can ngoài rìa rồi vung
xuống trong hồ, có thể trông thấy trên mặt của bọn họ rất căng thẳng, nhưng
cùng lúc lại rất hưng phấn.
Có lẽ cũng giống như cảm giác đang cho khủng long ăn.
Muri đi tới bên người Karen, đưa tới ánh mắt chất vấn, Karen ra hiệu cậu ta
không nên gấp gáp. Bây giờ đã vào trong hang ổ của người, nói thẳng thắn hơn
đó là dùng dầu để chiên hay là nướng bằng than thì đều phải tùy vào ý của
người ta. Lãnh chúa Dal đi đến sau lưng Karen và Muri, mở miệng nói: "Các
ngươi không chơi sao?"
Nói xong, còn chủ động đưa một nắm mồi quá.
Muri lộ ra nụ cười mỉm, đưa tay tiếp nhận nắm mồi rồi vung xuống hồ, một
đám vong hồn lại nhảy ra tiếp tục tranh giành nhau ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT