"Được rồi, tôi đã hiểu được, nhưng mà vì cái gì mà không phải do ngài Bede đi

vẽ cái này chứ? Ta chỉ là thần bộc của Bích Thần Giáo."

"Thứ nhất, cậu đã từng thấy được Bích Thần xuất hiện."

"Này ngài Bede, tôi vẫn luôn cảm thấy rất tò mò, ngày hôm đó, có phải ngài

cũng có mặt ở thành phố La Giai hay không?"

"Thứ hai, nhờ vào bức tranh vẽ Bích Thần, có thể để cho cậu tiến thêm một

bước trên con đường tiếp cận tư tưởng của Bích Thần."

"Điểm này thì tôi đồng ý."

"Thứ ba, ta cần nắm chặt thời gian để hoàn thành phòng tác phẩm mà ông chủ

của phòng vẽ tranh yêu cầu, bởi vì lần trước toàn bộ bản thảo của cậu đã bị trả

về vì vẽ ngực nhỏ đấy."

"Tôi cảm thấy tranh của tôi cũng không có vấn đề, vấn đề là ở trình độ thưởng

thức của họ không đủ mà thôi."

"A, đúng vậy, đây là cái cớ hay dùng nhất của những nhà nghệ thuật gia không

đủ trình độ, đổ tội khách hàng không hiểu được cách thưởng thức."

"Không phải …"

"Tốt, không cần phải kiếm cớ, cậu có thấy có phải mấy bức tranh mà ta vẽ cho

bộ phận kia phóng đại lên đều được duyệt qua hay không? Bây giờ ta cần phải

vẽ hết số bản thảo bị trả lại của cậu một lần, nếu không thì chúng ta cũng không

có tiền để đóng tiền thuê nhà tuần này đâu, chưa kể còn nghiêm trọng hơn đó là

cơm trưa ngày mai của ta và cậu cũng chẳng có đâu."

"Được rồi, vất vả cho ngài."

"Cậu cố gắng vẽ tranh trên tường đi, nhớ kỹ, tay phải của Bích Thần là một

mảnh lông vũ to lớn nhiều màu sắc, tay trái là một hồ nước lấp lánh ánh sắc của

cầu vồng.

Giống như là khay pha màu và cọ vẽ chúng ta đang cầm vậy, cậu phải chú ý

phần chi tiết này cho kỹ, khi cậu phát họa ra được chi tiết đến mức tối đa, thì vẻ

đẹp của Thần sẽ được thể hiện ra."

"Tôi đã biết, tôi sẽ nghiêm túc, nhưng mà cảm giác này khiến tôi thấy thật

hoang đường, Thần mà chúng ta tín ngưỡng sắp giáng thế, mà chúng ta, vẫn còn

đang phát sầu vì tiền cơm trưa và tiền thuê nhà."

"Bích thần giáng thế cũng không phải là để giải quyết tiền thuê nhà và tiền cơm

trưa cho cậu."

"Còn có một vấn đề nữa."

"Ngài có nhiều vấn đề thật đấy thưa ngài Piaget, nếu như ngài có thể vẽ cho

mấy bộ ngực đầy đặn như số câu hỏi mà ngài đặt ra, vậy thì không còn điều gì

tốt hơn rồi đấy."

"Vấn đề của tôi là, nơi này là Luân Hồi Cốc, nếu lúc Bích Thần giáng thế, bước

ra từ trong Cánh Cổng Luân Hồi, vậy thì Luân Hồi cốc."

"Người phong ấn Bích thần chính là Thần Trật Tự, chèn ép Bích Thần Giáo và

phán định thần giáo của chúng ta thành Tà Giáo, là Trật Tự Thần Giáo, sau khi

Bích thần giáng thế, kẻ đầu tiên ngài muốn trừng phạt, chính là Trật Tự Thần

Giáo, đây là điều không thể nghi ngờ.

Mà Luân Hồi Thần Giáo thì vừa mới thua trong chiến tranh với Trật Tự Thần

Giáo, ký kết rất nhiều điều khoản làm nhục giáo nghĩa, đã lâu ta cũng không

nghĩ rằng Luân Hồi Thần Giáo có đủ khả năng để ngăn cản một vị Thần giáng

thế, cho dù là Luân Hồi có, vì sao lại không dùng với kẻ địch chung của cả hai

đây?"

"Thưa ngài Bede, ta thừa nhận ngài là một nhà nghệ thuật rất tài năng, cũng là

một vị tín đồ rất thành kính."

"Cậu cũng không cần nói mấy câu mở đầu vô nghĩa này, cứ nói thẳng là được."

"Nhưng còn phương diện tư duy chính trị mà tôi thấy được từ chỗ của cha tôi,

tôi cảm thấy Luân Hồi Thần Giáo sẽ không có chung lập trường cùng với Bích

Thần Giáo chúng ta, hoặc là nói, lúc trước đó có thể sẽ nhất trí, nhưng sau khi

Bích Thần giáng thế thì sẽ không."

"Sao lại nói vậy?"

"Vào kỷ nguyên mà Chư Thần không xuất hiện này, bất cứ một vị Thần nào dẫn

đầu giáng thế, đều sẽ thành kẻ địch chung của tất cả Thần Giáo." Ngài Bede

trầm mặc một hồi, lập tức cười nói:

"Cậu nói cứ giống như là chúng ta bây giờ có thể đi đến trên đường lớn mà hô

to "Ca ngợi Bích thần" vậy."

_

"Về sau, cũng cần làm những việc nhỏ nhặt không có ý nghĩa này, chiến tranh

đều đã thua, trên bàn đàm phán cũng thua, còn làm những hành động này cũng

sẽ chỉ lộ ra chúng ta nông cạn.

Chờ đến khi lần thí luyện này kết thúc, những người tham gia thí luyện của Trật

Tự Thần Giáo chắc chắn sẽ báo cáo việc này lên trên, sau đó Trật Tự Thần Giáo

lại sẽ coi đây là lấy cớ mà gây áp lực với chúng ta, đòi tiền bòi thường.

Nói cho cùng, cuối cùng vẫn là do mấy hành vi nhỏ nhặt này mà chúng ta phải

trả giá, nếu vậy thì ban đầu cần gì phải làm?"

"Chúng tôi sai rồi thưa ngài."

"Chúng tôi đã sai, thưa ngài."

"Loại việc này về sau cũng không được phép phát sinh nữa, các ngươi cũng

phải làm tốt công việc giám sát, trong lòng của các ngươi có nỗi uất ức ta có thể

hiểu, nhưng nên dùng nó để chuyển hóa thành động lực thúc đấy bản thân, đặt ở

chỗ nên dùng."

"Cẩn tuân lời dạy bảo của ngài."

Romir nâng trán, hỏi: "Lần này biên độ mở ra của Cánh Cổng tăng lên rất

nhiều, đây là một việc quan trọng, đã điều tra ra được manh mối gì rồi sao?"

"Hồi bẩm đại nhân, tạm thời không thể điều tra ra là vì nguyên nhân gì, nhưng

mà chúng tôi căn cứ theo ghi chép trong các tư liệu cổ, những chuyện tương tự,

lúc trước cũng đã từng xảy ra."

"Đã từng xảy ra rồi sao? Tại sao ta không nhớ rõ."

"Trong kỷ nguyên này chưa từng xảy ra, xảy ra vào kỷ nguyên trước."

"Kỷ nguyên trước?"

"Sau khi Thần Luân Hồi vĩ đại xây dựng xong Cánh Cổng Luân Hồi, đưa những

linh hồn hùng mạnh vào trong Cổng, trong kỷ nguyên đó, tình huống biên độ

mở ra của Cánh Cổng quá lớn đã từng xuất hiện rất nhiều lần, nhưng lúc đó mỗi

lần đều có hình chiếu của Thần Luân Hồi xuất hiện, đóng kín Cổng lại.

Chúng tôi đang rất nghi ngờ, nguyên nhân khiến cho hiện tượng này xảy ra

trong kỷ nguyện trước đó là do bên trong có những kẻ quá hùng mạnh muốn đi

ra khỏi Cổng, mà kẻ cần có hình chiếu của Thần xuất hiện mới có thể ngăn cản,

rất có thể là …"

"Lời nói cũng không có gì phải nói một nửa đâu, không có gì là không thể nói,

linh hồn của các Thần đang ngủ say bên trong Cánh Cổng Luân Hồi cũng không

phải là điều bí mật gì với tầng lớp lãnh đạo của Thần Giáo chúng ta, cũng

không biết lần này là vị Thần nào … hoặc là mấy vị Thần đây."

"Vâng, thưa ngài, cho nên tôi cho rằng, lần này rất có thể cũng bởi vì nguyên

nhân này, dù gì thì lời tiên đoán về sự trở về của Chư Thần đã xuất hiện từ rất

lâu."

"Ha ha, tất cả đều đang đồn nhau về lời tiên đoán này, nhưng vấn đề là bản thân

ta là Người Gác Cổng của Cánh Cổng Luân Hồi lại không biết nó truyền đến từ

đâu." Romir cười lắc đầu, "Dù sao thì không khí đều đã được đẩy lên cao như

vậy rồi, nếu Thần không xuất hiện thì có vẻ cũng không thích hợp."

Những người phía dưới đều trầm mặc.

"Tốt, các ngươi lui ra đi."

"Vâng, thưa ngài."

"Vâng, thưa ngài."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play