Karen mím môi, cho nên, các quá trình ở giữa vốn dĩ cũng có, một vệt đen ở

phần rìa của Xám Nguyệt mà mình trông thấy sau khi quan sát bằng Con Mắt

Ám Nguyệt, chỉ là do người bình thường không thể trông thấy.

Hoặc là, Xám Nguyệt trong mắt của những người tham gia thí luyện cũng chỉ là

một thiết bị báo giờ ngẩng đầu lên thì đã có thể nhìn thấy, cho nên không ai sẽ

phí sức mà đi tiến hành nghiên cứu nó. Cho dù trong nhiều thế hệ người tham

gia thí luyện, có người thích quan sát trăng sao, có lẽ cũng không có tâm trạng

và sức lực để quan sát mặt trăng ở đây.

"Xám nguyệt còn lại một nửa." Karen giơ ngón tay lên, quơ về phía vầng Xám

Nguyệt, "Bôi màu đen lên bên trên, bôi lên một nửa, cũng chỉ trông thấy một

nửa mặt trăng, bôi đen toàn bộ, vậy thì Xám Nguyệt cũng không còn nhìn thấy,

xám Nguyệt không phải biến mất, mà là bị che giấu."

Karen hít sâu một hơi, dùng Con Mắt Ám Nguyệt tiếp tục nhìn chằm chằm vào

độ rộng của vệt đen kia, bắt đầu tiến hành tính toán ở trong đầu.

"Từ lúc tiến vào trong Cổng cho đến bây giờ, cũng chỉ vừa mới một ngày, vệt

đen vẫn chỉ nhỏ như một đường kẻ thế sao? Đợi đến khi che đủ một nửa của

mặt trăng thì cũng đã bằng thời gian một tháng? Nếu thật sự như thế thì lần mở

ra này của Cánh Cổng Luân Hồi sẽ kéo dài tận hai tháng sao!

Nhưng căn cứ theo những lần trước, phạm vi thời gian mà Cánh Cổng Luân Hồi

mở ra là trong vòng 7 ngày cho đến một tháng không đồng đều, nếu thật sự sẽ

kéo dài suốt hai tháng, đã là gấp đôi thời gian dài nhất của những lần trước.

Có điều, những việc không theo quy luật, phát sinh bên ngoài những việc đã

được thống kê lại, cũng rất bình thường, dù sao thì thời gian mở Cổng cũng

chưa từng cố định.

Lần này, sẽ có chuyện gì xảy ra sao, cho nên mới dẫn đến thời gian mở Cổng

lần này kéo dài như vậy?

Lúc này, Karen trông thấy Bart dẫn theo trưởng thôn đến đây.

Karen đứng người lên, gặp mặt với trưởng thôn, ra hiệu cho vị trưởng thôn giải

thích về bản đồ.

Lúc vừa mới bắt đầu giải thích, trên bầu trời xa có một viên đạn tín hiệu màu

xanh lam xuất hiện, đạn tín hiệu màu xanh lam có nghĩa là có chuyện xảy ra,

nhưng không phải là tình huống xấu.

Bart mở miệng nói "Đội trưởng, là đạn tín hiệu bên phía Ventura bắn ra, tôi cảm

thấy có thể là tiểu đội của Muri đã đến rồi.”

"Vậy cậu đi đón tiếp họ một chút."

"Vâng, đội trưởng."

Chờ đến khi Bart đi rồi, Karen tiếp tục ra hiệu với trưởng thôn: "Chúng ta tiếp

tục đi."

Sau một ngày một đêm lên đường vội vã, tiểu đội Muri cuối cùng đã đi tới đồng

cỏ này để tập hợp với tiểu đội Karen.

Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự mệt mỏi trên người bọn họ, ngoại trừ

Muri ra, tất cả đội viên đều đang ngồi dưới đất. Blanch đang giúp bọn họ hồi

phục và thư giãn.

Lúc Karen cầm bản đồ trong tay đi đến, Muri cũng đang chủ động đi về hướng

Karen, kéo dài một khoảng cách với những người khác.

"Vất vả rồi." Karen nói.

"Không vất vả lắm, thật ra tôi vẫn còn tốt." Muri cười cười, "Trên đường lúc

đầu muốn tìm một chút vật cưỡi, nhưng đi ngang qua trong làng trông thấy gia

súc của bọ họ, đều không thích hợp để cưỡi, ở bên ngoài cũng thử bắt vài con,

tốc độ nhanh, thì không cưỡi được, cưỡi được, thì đi còn chậm hơn cuốc bộ."

"Nơi này vẫn là quá vắng vẻ, tìm không thấy cũng rất bình thường."

"Đúng vậy, quá vắng vẻ, theo lý thuyết mà nói thì nhân khẩu bên trong Cánh

Cổng cũng sẽ không thưa thớt như thế mới đúng, nếu không thì những nhóm

người tham gia thí luyện của những thế hệ trước làm sao tìm được linh hồn để

ký kết kế ước đây, chả nhẽ đều tìm kiếm dân làng bình thường như kia sao?"

"Ta cảm thấy, không phải bởi vì thế giới trong Cổng vắng vẻ, mà là lúc chúng ta

vừa vào đây đã bị đưa đến khu vực hẻo lánh nhất."

"Anh cảm thấy việc này là do Luân Hồi Thần Giáo sắp xếp sao?"

"Ừm, ta cảm thấy là như thế này, bọn họ không dám cố gắng làm chuyện gì

công khai với chúng ta, nhưng dùng loại phương thức này để làm chúng ta khó

chịu một chút cũng là chuyện bình thường, có điều bất cứ chuyện gì đều có tính

hai mặt, điểm khởi đầu là ở vị trí vắng vẻ, tình huống gặp phải cũng sẽ nhẹ

nhàng hơn nhiều, có thể cho chúng ta nhiều thời gian hơn để từ từ làm quen với

nơi này, ví như.”

"Ví như?"

Karen lấy ra hai búp măng từ trong cái sọt, đưa cho Muri một cái.

"Ví như măng ở đây rất ngon, giống như hoa quả vậy.”

"Thật ra lúc trên đường chúng tôi cũng có thử tìm đồ ăn, nhưng phát hiện rất

nhiều thảm thực vật ở nơi này và đồ ăn của thôn dân đều có độc tính đối với

chúng ta, ngay cả nước cũng thế.", Muri cắn một miếng măng, kinh ngạc nói,

"Thật sự rất ngon."

Sau đó thì hai đội bắt đầu liên hoan lần đầu sau khi tập hợp, một bữa tiệc măng.

Đợi mọi người ăn xong, Karen lấy ra bản đồ mà trưởng thôn đã vẽ, đặt lên trên

một tảng đá, ra hiệu cho mọi người xúm lại.

Trước đó đã định sẵn, lúc hai tiểu đội cùng hành động sau khi tiến vào trong

Cổng, sẽ do Karen đảm nhiệm trọng trách đội trưởng của cả hai đội, Karen cũng

rất tự nhiên mà đảm đương trách nhiệm này.

"Vị trí bây giờ của chúng ta đó là đồng cỏ gần khu vực của thôn Tajima, cũng

chính là điểm dịch chuyển, xuất phát từ thôn Tajima có thể đến ba khu thành

trấn lớn, theo thứ tự là Thành Hesse, Hang Đá Hắc Ám, Thung Lũng Rực Cháy.

Hang Đá Hắc Ám và Thung Lũng Rực Cháy cũng là khu quần cư của các linh

hồn, chỉ là do tên gọi khác biệt mà thôi.

Lão trưởng thôn của thôn Tajima đã nói với ta, lúc ông ta còn trẻ đến ba khu

thành này tốn thời gian lần lượt là 20 ngày, một tháng và nửa tháng."

"Lâu như vậy sao?" Ashley kinh ngạc nói.

"Trưởng thôn đi bộ, tốc độ di chuyển chậm hơi rất nhiều so với chúng ta, chúng

ta còn có thể dùng thuật pháp để gia tăng tốc độ, mà lại ông ta cần phải đi vòng

qua núi hoặc sông, còn chúng ta hoàn toàn có thể trực tiếp đi qua.

Cho nên dựa theo suy đoán của ta, thời gian cần thiết để chúng ta đến nơi, hẳn

chỉ cần một phần ba thời gian của ông ta, nếu như không cân nhắc đến việc duy

trì trạng thái, còn có thể tăng tốc thêm một chút."

Pacio nghe, lúc này hô: "Cho dù như vậy thì để đến được thành Hesse gần đây

nhất, chúng ta cũng cần phải tốn thời gian tận 7 ngày để đi."

Illaman nhắc nhở "Còn phải tính toán cả thời gian để quay trở về, nếu như

không thể trở về nơi này trước khi Xám Nguyệt biến mất, chúng ta muốn ra

ngoài thì phải phải đến khi Cánh Cổng Luân Hồi mở ra một lần nữa vào mười

năm sau, mặc dù tôi cảm thấy mấy búp măng này ăn rất ngon, nhưng tôi cũng

không muốn phải ở lại đây mà ăn nó suốt mười năm."

Digart mở miệng nói "Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, thời gian mà Cánh Cổng

Luân Hồi mở ra sẽ từ bảy ngày cho đến một tháng không cố định thời gian, điều

này có nghĩa rằng trong tình huống cực đoan nhất, có lẽ lúc chúng ta còn đang

trên đường đến Thành Hesse thì Xám nguyệt đã biến mất một nửa rồi, thậm chí

chúng ta cũng không kịp thời gian để đi đến khu thành trấn gần nhất!

Dehmel nói "Chúng ta còn phải tốn thời gian một ngày để tập hợp lại nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play