Từ bên trong mặt kính Karen phát hiện ra từng chấm đen nhỏ kia chính là

"Người", nếu như có thể coi bọn họ như là người.

Trên người bọn họ cũng có mặc quần áo, nhưng đều rất thô sơ, đa số là dệt lên

từ mây tre lá, trong tay cũng có cầm vũ khí, mâu và đao kiếm tạo nên từ một

loại tinh thể màu xám.

Điểm khác biệt lớn nhất chính là trên người của họ, hình thái của bọn họ giống

như là con người, nhưng mà làn da ở trên mặt và lộ ra bên ngoài quần áo, giống

như là đang sưng vù lên và dường có một thứ sáp đang chuyển động ở bên

trong.

Không hoàn toàn là thể lỏng, nhưng cũng không phải là trạng thái cố định, lúc

hành động, cơ quan trên mặt của bọn họ lại có thể "Lắc lư".

Trên sách có ghi lại, những thành trấn tiếp xúc ở bên ngoài khu vực đồng cỏ,

thường thường đều có thái độ hòa bình.

Được rồi, hòa bình.

Nhưng Karen cũng không dám tin tưởng toàn bộ nội dung ghi trên sách, bởi vì

trang thứ nhất của quyển sách này đã viết trước một câu: Không nên tin tưởng

một cách mù quáng vào nội dung ghi trên quyển sách này.

Tuy vậy Karen cũng quan sát nghiêm túc một chút, mặc dù gương mặt của mỗi

người bọn họ đều khó mà nhìn ra cảm xúc, nhưng có thể cảm giác ra được sự

hưng phấn của bọn họ, mỗi người đều giống như gặp phải chuyện gì đó vui

mừng lớn lao.

Nhưng bằng vào điều này thì Karen cũng không cách nào xác định được bọn

người này rốt cuộc là có thiện ý hay không, bởi vì khi thợ săn trông thấy con

mồi xuất hiện, hắn cũng sẽ cười một cách cực kỳ hưng phấn.

"Có nên thử tấn công một chút không nhỉ?"

Karen tự nhủ.

Phương pháp ổn thỏa nhất, đó là bây giờ mình nên rút trở về vị trí của tiểu đội,

cùng mọi người chuẩn bị phòng ngự tập thể, thậm chí là có thể triệu hồi ra Pháo

Đài Hắc Ngục, gia tăng khả năng phòng ngự lên mức độ cao nhất

Nhưng nếu như có thể đoán trước được đối phương muốn làm gì, sự việc thì có

thể càng đơn giản hơn một chút.

Vẫn nên thử một chút trước đi đã.

Điểm tốt khi làm đội trưởng đó chính là khi ngươi liều lĩnh, trong tiểu đội cũng

không có ai đến phê bình ngươi hành động liều lĩnh.

Karen chủ động tiến tới gần, đối phương cũng đang tiến về hướng này, khoảng

cách của hai bên dần dần rút ngắn.

Đợi đến lúc Karen không cần mượn nhờ thuật pháp thì đã có thể trông thấy

bóng dáng của đối phương, Karen dừng bước, quy mô nhân số của đối phương

vào khoảng một trăm người, nam nữ già trẻ lớn bé đều có, không có gì bất ngờ

xảy ra thì chắc hẳn là toàn thôn cùng hành động.

Nếu như là đi săn hoặc khai chiến, có lẽ chỉ cần thanh niên trai tráng ra ngoài là

được, người già trẻ em ở lại hoặc là ẩn nấp.

Nhưng Karen vẫn là quyết định thử lại lần nữa.

Anh giơ cánh tay lên, năng lượng hệ Hỏa của Thủy Tổ Ellen ngưng tụ, một con

rắn lửa được triệu hồi ra, sau khi phóng lên trên không trung, vọt về phía của

đám người.

Tuy nhiên dưới sự khống chế của Karen, con rắn lửa cũng không bay thẳng vào

trong đám người, mà là cố gắng lệch qua một chút, đáp xuống cách đó không

xa.

"̀m!"

Dùng thuật pháp trong khoảng cách xa như vậy thì hiệu quả sát thương thật sự

rất thấp, cũng chỉ giống như bắn một quả pháo hoa, nhưng khí thế cũng đã đủ.

Cả nhóm người sau khi bị "Tấn công" thì lập tức ngừng lại, sau đó dưới ánh mắt

từ xa của Karen, toàn bộ bọn họ đều quỳ rạp trên đất, bắt đầu cúng bái.

Karen mím môi, xem ra quả thật là có thiện ý.

Mà lại, từ khía cạnh cũng đã chứng minh, thực lực của đám người này, rất yếu,

nếu không cũng không đến mức bị một chiêu này hù dọa như vậy.

Karen lại kéo gần khoảng cách lại một chút, để đám người kia có thể thấy được

bóng dáng mình từ xa.

Sau khi bọn họ phát hiện ra Karen, bắt đầu cúng bái về hướng của karen.

Một lát sau, lúc những người còn lại vẫn đang tiếp tục quỳ sát ở tại chỗ, nhưng

có một "Cô bé nhỏ" đỡ lấy một "Cụ già", thoát khỏi đội ngũ, chủ động đi về

phía của Karen.

Phán đoán là nữ vì dựa vào những bộ phận trên gương mặt, mặc dù chúng lắc lư

chuyển động, nhưng có thể cảm giác được là nữ.

Phán đoán tuổi tác thì dựa vào "Hành động", nhất là lúc cất bước, cơ thể thật sự

là đang lắc lư nhún nhảy, đây thực sự là một cô bé.

Mà cơ thể của ông lão kia có phần cứng ngắc, lúc cất bước cần có người đỡ,

những khối “sưng phù” trên người cũng không chuyển động, chúng giống là

nước đọng hoặc cũng giống như là đã đóng băng.

Karen đang tự hỏi:

Đây là sự khác biệt về giống loài, hay do đây là phương thức xuất hiện đặc thù

của linh hồn ở trong không gian sau Cánh Cổng Luân Hồi?

Sau khi cô bé đỡ ông lão đi đến khu vực cách Karen khoảng một trăm mét, hai

người quỳ xuống một lần nữa.

Ông lão bắt đầu "Luyên thuyên" kêu gọi, mặc dù có rào cản ngôn ngữ... Nhưng

Karen có thể nghe hiểu, bọn họ thật sự là đang tồn tại ở thể linh hồn, phương

thức biểu đạt ý nghĩ của họ cũng không phải bằng "m thanh", mà là dùng sự

rung động của linh hồn.

"Đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, từ đời của ông nội ta, tòa tế

đàn này đã không còn điềm lành giáng thế, không nghĩ tới trước khi ta biến mất,

còn có thể trông thấy điềm lành giáng thế một lần nữa, trông thấy hy vọng để

phục hưng ngôi làng này!"

Cô bé thì rất tò mò mà hỏi thăm Karen:

"Thưa ngài Điềm Lành, ngài đã đi ra từ trong Cánh Cổng sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play