"̀m!"
Âm thanh ầm vang không ngừng truyền đến, Cánh Cổng Luân Hồi vẫn còn
trong quá trình mở ra.
Nhưng đến khi năm người khổng lồ cuối cùng cũng cõng đám người bước qua
bậc thang cuối cùng đến trước đối diện Cánh Cổng Luân Hồi thì mọi người mới
phát hiện, Cánh Cổng Luân Hồi chỉ mới được hé ra một chút mà thôi.
Nhưng cho dù chỉ một chút, cũng đã đủ to lớn.
Đứng trước Cánh Cổng Luân Hồi, nhóm người tựa như là từng con từng con
kiến nhỏ, là sâu kiến đúng trên nghĩa đen.
Người Khổng Lồ Lạc Lối đầu tiên tiến vào trong Cánh Cổng Luân Hồi, kế tiếp
là con thứ hai, hai tiểu đội của Luân Hồi Thần Giáo tiến vào trong trước tiên.
Con thứ ba tiến vào là của tiểu đội đa Thần Giáo.
Con thứ tư là của tiểu đội Muri.
Con thứ năm, đến phiên tiểu đội của Karen.
Trước lúc mỗi người khổng lồ tiến vào bên trong Cánh Cổng, những thành viên
của các tiểu đội trước khi tiến vào đều vô thức ngoảnh đầu lại mà nhìn về phía
sau, khi tiến vào thế giới mà mình không biết gì về nó, trong lòng mọi người sẽ
tràn ngập cảm giác lưu luyến với thế giới của mình.
Karen cũng không ngoại lệ, lúc cơ thể của người khổng lồ bên dưới bước vào
trong Cánh Cổng Luân Hồi, anh cũng quay đầu nhìn về phía sau lưng, anh nhìn
thấy ở phương xa có tám cột sáng xuất hiện, mỗi cột sáng đều có một bóng
người cao to đang đứng ở trong đó đó.
Đó là những nhân vật quyền lực thật sự trong các Thần Giáo, bọn họ làm đại
biểu, quan sát mọi việc ở đây.
Cuối cùng,
Cơ thể của người khổng lồ bước hoàn toàn vào trong Cánh Cổng Luân Hồi,
Sự mất phương hướng nhanh chóng ập đến!
Người khổng lồ giống như là đang nhanh chóng rơi xuống, tất cả mọi người vô
ý thức nắm chặt vào thanh chắn trên lồng sắt, lúc này mọi người mới ý thức
được, vì cái gì trên ghế ngồi còn muốn che chắn kín như vậy, đây là đang lo cho
đám người ở trong bị văng ra ngoài.
"Mọi người ổn định vị trí, nắm chặt! Bart, Ventura, chuẩn bị sẵn sàng chiến
đấu!"
"Vâng, đội trưởng!"
"Vâng, đội trưởng!"
Karen lo lắng sau khi kết thúc quá trình “mất phương hướng”, đám người rất có
thể sẽ gặp phải nguy hiểm sau khi "Rơi xuống mặt đất".
Thời gian mất phương hướng, kéo dài gần mười phút đồng hồ, mười phúc đồng
hồ này có thể so với thời gian cần dùng khi sử dùng trận pháp dịch chuyển có
giá rẻ nhất.
Cuối cùng,
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn truyền ra, rơi xuống đất!
Karen, Ventura và Bart lập tức xông ra khỏi "Chiếc lồng", đi ra bên ngoài bố trí
thành một đội hình phòng ngự tam giác, cũng là để tạo không gian cho các đội
viên ở trong.
Mas bắt đầu bố trí trận pháp phòng ngự sơ cấp ngay lập tức, Blanche tiến hành
niệm chú, gậy phép trong tay đang hiện lên năng lượng thuật pháp của mục sư;
Ashley thì vén tay áo lên, chuẩn bị sẵn sàng để triệu hồi người bạn thân thiết
nhất của mình.
Tuy nhiên tình huống nguy hiểm theo như trong dự đoán có thể xuất hiện cũng
không xảy ra, bốn phía, rất là yên tĩnh.
Dưới chân của đám người, là một mảng cỏ lớn màu xám, nó cực kỳ rậm rạp,
cũng cực kỳ cao lớn, chúng mọc rậm rạp ở đây giống như một đồng cỏ rộng
lớn, gánh chịu sức nặng của người khổng lồ khi rơi xuống.
Nếu như có thể loại trừ sự uy hiếp ở trung khu vực đồng cỏ này, ít nhất là đứng
ở trên đồng cỏ, tầm mắt nhìn rộng ra bốn phía, tầm nhìn rõ ràng có thể mang lại
cảm giác an toàn cho cả tiểu đội.
Karen ngẩng đầu, nhìn về phía không trung, căn cứ theo ghi chép bên trong
sách, ở trong Cánh Cổng Luân Hồi mặc dù không có mặt trời, nhưng nó có mặt
trăng.
Tuy vậy nhưng mặt trăng ở nơi này sẽ không mọc lên hay lặn xuống, mà là sẽ
luôn luôn treo ở trên trời, lúc "Ban ngày", nó là màu trắng, lúc "Ban đêm", nó
màu đỏ như máu.
Đúng vậy, không sai, ở bên trong Cánh Cổng Luân Hồi, ban đêm trăng máu che
phủ, giống như dùng một tròng kính màu đỏ để quan sát thế giới này.
Mà dưới mắt, mặt trăng lại mang màu xám.
Đây chính là báo hiệu khi Cánh Cổng Luân Hồi mở ra, mỗi mười năm đều sẽ
xuất hiện một lần mặt trăng trong Cánh Cổng Luân Hồi không còn màu đỏ hoặc
màu trắng, mà là biến thành màu xám, thời gian kéo dài không giống nhau có
thể từ bảy ngày cũng có khi suốt một tháng.
Trên sách cũng có ghi chép, trong khoảng thời gian này, quy tắc trong không
gian của Cánh Cổng Luân Hồi sẽ có sự thay đổi, giới hạn giữa người sống và
linh hồn sẽ trở nên mơ hồ, nói cách khác đó là chỉ có trong đoạn thời gian này ở
trong Cánh Cổng Luân Hồi, khi người sống dung hợp cùng với linh hồn, sẽ
không cần có khế ước linh hồn.
Bởi vì khế ước cấp cao nhất, đã treo ở trên bầu trời.
Lúc ở trong khách sạn khi đọc được dòng ghi chép này lần đầu tiên, phản ứng
trong đầu của Karen để lý giải cho việc này đó là: Trong khoảng thời gian này,
âm dương không cách biệt.
"Bart, Ventura, tiếp tục cảnh giác!"
"Vâng, đội trưởng!"
Karen quay người, đi về hướng của người khổng lồ, lúc này, anh phát hiện
Người Khổng Lồ Lạc Lối lúc nãy rơi xuống vẫn đang nằm sấp trên đồng cỏ, lúc
này cơ thể lại đang bị dung nhập vào trong mặt đất màu xám bên dưới, giống
như là đang có vô số ống tiêm lít nhích cắm khắp trên người của nó, cơ thể cao
lớn, cũng đang từ từ giảm bớt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT