Cao ốc giáo vụ của đại khu Dinger rất lớn, nó là tòa nhà cao bảy tầng, nằm
trong một khu vực riêng, tọa lạc ở thành phố Saint Andis, một thành phố cảng
nhiệt đới.
Ở trong rất nhiều tác phẩm văn học, nơi bắt đầu của hơn một nửa số câu chuyện
tình yêu đẹp đều sẽ chọn địa điểm ở thành phố Saint Andis này.
Mà các vụ án giết người, hoặc có bối cảnh gián điệp và cung đình, hơn phân
nửa sẽ được sắp đặt ở Wien.
Hai địa khu mặc dù đều gần biển, nhưng trên điều kiện khí hậu lại hoàn toàn đối
lập.
Nếu như không phải mục đích rõ ràng của chuyến đi lần này là đến huấn luyện,
bây giờ Karen thật rất muốn tìm môt khách sạn, nằm trên ghế dài trong khu vực
bãi cát của khách sạn, vừa ngắm biển vừa phơi nắng.
Tuy nhiên khi bọn họ vừa đi ra khỏi cao ốc giáo vụ, phía trước có một đám
nhân viên mặc thần bào Trật Tự đi tới:
"Chào các vị, tôi là nhân viên văn phòng tiếp đãi, đây là giấy chứng nhận của
tôi, hiện tại mời các vị giao giấy chứng nhận cho tôi một chút để tiến hành đăng
ký, tôi sẽ bố trí cho các vị vào căn cứ huấn luyện."
Đám người Karen đưa giấy chứng nhận ra.
Sau khi hoàn thành xong việc xác nhận, cả đám đi lên một chiếc xe VIP đã chờ
sẵn gần đó.
Karen vẫn luôn đeo mặt nạ, anh không lấy mặt nạ xuống là bởi vì quên, việc
đeo mặt nạ đối với Karen bây giờ đã trở thành một thói quen.
Các đồng đội ngồi xung quanh thấy đội trưởng không tháo mặt nạ xuống, bọn
họ tất nhiên cũng sẽ không tháo.
Việc này trái lại làm cho nhân viên phụ trách công việc đón tiếp cảm thấy rất áp
lực, đương nhiên bọn họ sẽ không cho rằng một tiểu đội có thể vượt qua vòng
tuyển chọn cuối cùng lại có niềm yêu thích nhàm chán dành cho thứ gọi là nghệ
thuật.
Căn cứ huấn luyện giống như một cái khách sạn, phía nam là biển, phía đông là
núi rừng.
Xe khách VIP lái vào khách sạn, trực tiếp chạy đến cổng đón khách, sau khi
đám người Karen xuống xe, người tiếp đón của nhanh chóng làm xong thủ tục
nhập phòng.
Sáu người Karen bước vào thang máy, đi lên lầu 23.
Ba tấm thẻ phòng đang trong tay của Karen, Karen bố trí là Bart và Mas một
phòng, Ashley và Blanchee chung một phòng, Ventura thì cùng phòng với mình
"Trước hết mọi người hãy nghỉ ngơi một chút, ta nghĩ sẽ có thông báo tập hợp
ngay thôi, nếu như không có mà nói, vậy chúng ta sẽ nghỉ ngơi đến buổi sáng."
"Vâng, đội trưởng."
"Vâng, Đội trưởng."
Karen mở cửa phòng của mình ra, Ventura kéo hành lý của mình và Karen vào
trong.
Căn phòng rất lớn, mặc dù là phòng đôi, nhưng thật ra bố cục trong phòng gồm
hai tầng, trên dưới đều có một cái phòng ngủ và nhà vệ sinh riêng.
"Đội trưởng, ngài ngủ chỗ nào?"
"Ta ngủ ở dưới."
"Được rồi."
Ventura vác theo hành lý của mình lên trên lầu, chờ đến khi cậu ta xuống dưới,
trông thấy Karen đang ngồi ở trên ghế sa lon nhìn danh sách cung cấp thực
phẩm và đồ uống của khách sạn.
Ừm, trên phần mục lục của danh sách cũng không có để giá cả, căn phòng này
chỉ cung cấp chi phí chung cho nhân viên công tác ở lại, cho nên là có giới hạn.
Karen cầm điện thoại lên, bấm dãy số của quầy lễ tân, yêu cầu bọn họ đưa thuốc
lá, rượu và điểm tâm lên.
Sau khi làm xong, Karen như đã hoàn thành nhiệm vụ căn bản sau khi vào
khách sạn, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn biển cả xanh thẳm ở đối diện, duỗi
lưng một cái.
Hiệu suất làm việc của khách sạn rất nhanh, không bao lâu đã lập tức đưa đồ
lên, bên trong cái xe đẩy thức ăn để rượu nước uống và thức ăn, một nửa số
món trong đó cần phải dùng phiếu điểm mới mua được.
Mặt khác, còn có bốn gói thuốc, vỏ thuốc màu đen, không có để giá, Karen mở
một gói rồi rút một điếu ra, đưa lên trước mũi mình ngửi ngửi thử, ừm, xác nhận
cũng là sử dụng lá của loại cây thuốc lá đặc biệt để làm thành.
Đồ ăn không tiện cầm đi, nhưng những thứ như thuốc là và rượu này thì có thể
cầm đi mà bán lấy tiền trên chợ đen.
"Đội trưởng, những thứ này phải tốn bao nhiêu phiếu điểm vậy?"
"Ở trong khách sạn này thì miễn phí, mỗi ngày đều có thể có."
"Miễn phí?" Trên mặt Ventura nở nụ cười.
"Cậu ăn đi."
"Được rồi, đội trưởng, ha ha, lần trước ở trong tiệc chúc mừng tôi thấy có rất
nhiều món ăn ngon, nhưng tiếc là không có cơ hội ăn được bao nhiêu món."
"Lần trước lúc ở khách sạn Ankara cậu cũng không gọi món ăn sao?"
"Không có, ở khách sạn Ankara cũng có thể gọi món miễn phí sao?"
"Ừm, chỉ có điều hạn mức không cao bằng nơi này, nơi này thì thuốc lá thì cho
thẳng bốn gói, quả nhiên vẫn là đại khu chỗ Giáo Đình càng hào phóng hơn."
Đương nhiên, cũng không nhất định là vì nguyên nhân này, cụ thể vẫn là phải
nhìn "quy cách đãi ngộ" của người ở trong phòng.
Lúc trước Karen vào khách sạn với thân phận của nhân viên bảo vệ khách quý,
đãi ngộ và hạn mức chắc chắn sẽ không cao, lần này mình là được nhân viên
tiếp đón, đãi ngộ và hạn mức chắc chắn sẽ được nâng lên.
"Đội trưởng, ngài muốn uống gì?"
"Nước đá."
"Được rồi."
Ventura rót cho Karen một ly nước đá, sau đó tự mình cầm đĩa đi đến xe đẩy lấy
đồ ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT